Trâu tiên sinh vén màn bước ra từ trong phòng, có vẻ tươi cười chào hỏi: "Lục
gia, cô Thẩm."
Quyền Hãn Đình hơi gật đầu với ông ta: "Đưa cô ấy đến đổi thuốc."
"Ngồi đi. Miệng vết thương không vỡ ra chứ?"
"Không."
"Ồ, vậy là tốt rồi, tôi xem thử lành thế nào đã..."
Trâu Liêm cởi bỏ từng vòng băng gạc quấn quanh, để lộ ra miệng vết thương đã
bắt đầu kết vảy: "Chỉ cần không dính nước là không có vấn đề gì lớn."
Lần này không dùng băng gạc quấn từng vòng từng vòng rồi bọc hết toàn bộ
khuỷu tay vào nữa; mà dùng một miếng băng gạc nhỏ hình vuông thấm thuốc
dán vào miệng vết thương, sau đó dùng băng dính cố định.
Tiện hơn trước rất nhiều, lúc mặc đồ ngắn tay nhìn cũng không chói mắt như
vậy nữa.
"Được rồi."
Thẩm Loan cười nói cảm ơn.
Trâu Liêm nhìn thoáng qua Quyền Hãn Đình, lờ mờ có biểu cảm chế nhạo chợt
lóe: "Không có gì, không có gì, không cần khách sáo."
Lúc này mới qua một buổi tối, đâu có cần đến đổi thuốc, chẳng qua là có người
ý của Tuý Ông không ở trong rượu.
Cũng không sao, nếu đã làm "Thần trợ giúp" một lần, làm thêm một lần thì đã
sao?
Mấu chốt là cây vạn tuế ra hoa không phải điều dễ thấy, cần phải tranh thủ thời
gian thưởng thức...
Đột nhiên, trong đầu Trâu Liêm hiện lên tình hình khi kiểm tra cho Quyền Hãn
Đình không lâu trước đây ở khu suối nước nóng vì sốt cao không tỉnh...
Theo kinh nghiệm bắt mạch nhiều năm của ông ta hoàn toàn có thể nhìn ra
được, đêm đó nhất định là Quyền Hãn Đình làm việc phòng the, còn tương đối
kịch liệt.
Tuy rằng sau đó mỗi khi nhắc đến, Quyền Hãn Đình đều nói gần nói xa, hoặc là
không nói một lời, nhưng Trâu Liêm vẫn nhìn ra được, Lục gia có tình cảm
phức tạp mông lung không rõ đối với người phụ nữ phá thân xử nam 28 năm
của anh.
Từ góc độ tâm lý học, có thể gọi là "tình cảm đêm đầu".
Cũng không biết Thẩm Loan có biết từng có chuyện như vậy không... Nếu
không, nếu sau này sự việc bại lộ, chỉ sợ Lục gia sẽ rất đau đầu...
Mấy lần Trâu Liêm muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn hậm hực từ bỏ.
Cả quá trình đã phí "lòng", nhưng hai người trong cuộc lại không hề hay biết.
Thẩm Loan không quá hiểu Trâu Liêm, dĩ nhiên không nhìn ra sự khác thường
của ông ta.
Còn Quyền Hãn Đình, từ khi vào cửa, trừ ánh mắt vội vàng xẹt qua Trâu Liêm
lúc đầu, thời gian còn lại đều chỉ dính chặt vào trên người Thẩm Loan.
Hoặc chăm chú nhìn chằm chằm, hoặc mỉm cười đánh giá, hoặc thưởng thức...
Trâu Liêm nhìn mà sửng sốt, thức ăn cho chó nhét đầy miệng.
Ừm... Ai thấy Lục gia như vậy đều sẽ rơi vỡ mắt kính, không phải vì quá khác,
mà căn bản là không giống như cùng một người biết không?
Đổi thuốc xong, hai người tạm biệt rồi rời đi, vừa mới bước ra khỏi cửa đã ngửi
thấy mùi thơm của đồ ăn.
Nhà hàng cách vách tên là "Nam Quốc", cổng vòm nhỏ, trang hoàng lịch sự nhã
nhặn, mang phong cách như thời dân quốc.
Chỉ nhìn qua vẻ ngoài đã rất có tình thú, huống chi mùi thơm đồ ăn đang tỏa
trong không khí đúng là rất hấp dẫn.
Quyền Hãn Đình: "Tôi đói."
Thẩm Loan khựng lại, thử thăm dò trả lời: "Vậy... Tôi mời anh ăn cơm trưa?"
"Cũng được." Nghe qua có chút ghét bỏ, nhưng biểu cảm lại không phải như
vậy, khóe miệng cong lên rõ như thể sợ người khác không biết anh vui đến mức
nào.
Thẩm Loan đột nhiên cảm thấy có đôi khi đại lão cũng thật...đáng yêu?
Ôi...nhất định là cô chưa tỉnh ngủ mới có thể có ảo giác như vậy!
Vòng qua một tấm bình phong thủy mặc chỗ vào cửa, hai người bước vào trong
trong nhà hàng, chỉ thấy kiểu bàn bát tiên, trên bốn chiếc chân bàn còn khắc các
kiểu hoa văn khác nhau, có rồng phượng, có kỳ lân, có mai lan trúc cúc...
Bà chủ vừa gặp người đã cười: "Hai vị ăn gì?"
Thẩm Loan nhìn khắp nơi: "Không có thực đơn à?"
"À, thật sự không có."
"Vậy gọi món ăn như thế nào?"