"Chỉ cần là rau dưa mùa này có, ngài nói tên món gì "Nam Quốc" chúng tôi đều
có thể làm." Bà chủ mang vẻ mặt tự hào.
Thẩm Loan gọi gà luộc và sò biển chưng tỏi băm, còn lại giao cho Quyền Hãn
Đình.
"Bò kho, cá lư hấp, canh củ sen bách hợp."
Bà chủ nhanh chóng ghi nhớ, rồi nói lại một lần, dò hỏi lần nữa để chắc chắc
không nhầm, sau đó mới xoay người đi vào bếp.
Đồ ăn lục tục được bê lên, không bao lâu sau đã đủ.
Đây là lần thứ hai hai người ăn cơm cùng nhau, quen thuộc hơn so với lần đầu
tiên, bớt đi một chút xấu hổ.
"Chú có nhận ra trừ canh ra thì tất cả các món khác đều là món thịt không?"
Thẩm Loan cầm bát đưa cho anh.
Quyền Hãn Đình nhận lấy, lấy cho cô một bát cơm nóng, sau đó lại lấy cho
mình: "Xem ra chúng ta đều là động vật ăn thịt."
Thẩm Loan rất đồng ý, cô thích ăn thịt thật mà, lời này không sai: "Đũa của
anh."
Một bữa cơm, hai người ăn vô cùng nghiêm túc.
Nói đúng ra là Thẩm Loan nhìn chằm chằm đồ ăn, người đàn ông vừa nhìn đồ
ăn, vừa nhìn cô. Mạnh ai nấy làm, không quấy rầy lẫn nhau.
"Tay trái dùng rất thuận nhỉ." Quyền Hãn Đình đột nhiên mở miệng.
Động tác gắp đồ ăn của Thẩm Loan khựng lại, cười cười rồi nói: "Người thông
minh với mười hạng mục toàn năng."
"Vậy mười hạng này chắc chắn không bao gồm giá trị vũ lực."
Người phụ nữ hơi nhăn mày, kỹ năng tay chân của cô quả thật không ổn, lúc bị
Thẩm Khiêm bóp chặt cằm nhưng lại không thể phản kháng, Thẩm Loan mới ý
thức được, rất nhiều lúc không thể chỉ dựa vào đầu óc, phải hành đông được
mới được!
"Hay là, chú Lục giới thiệu cho tôi một người thầy đi?"
"Làm gì?"
"Luyện võ."
Ánh mắt bắt bẻ của người đàn ông rơi xuống trên mặt cô, Thẩm Loan không
tránh không né, vẫn giữ vẻ thản nhiên.
Bỗng chốc, anh cười khẽ: "Với cánh tay nhỏ cẳng chân nhỏ này của em, còn
muốn học người ta đánh lộn à?"
"Không phải đánh lộn, là luyện võ."
"Vậy cũng là vì đánh lộn."
"..."
"Chờ vết thương lành đã."
"Hả?" Thẩm Loan ngẩn người.
Quyền Hãn Đình gắp sò biển và trong bát cô: "Tôi nói, chờ vết thương lành rồi
luyện."
"Anh đồng ý rồi à?!"
Không hiểu sao người đàn ông u oán nhìn cô một cái: "Tôi không giống em,
chuyện gì cũng giấu như phòng sói, cái này không đồng ý, cái kia không đồng
ý..."
Thẩm Loan chỉ coi như không nghe thấy, tập trung ăn cơm.
Lục gia: "..."
Sau khi ăn xong, Thẩm Loan định đi tính tiền lại bị Quyền Hãn Đình giành
trước.
"Không phải nói là tôi mời à?"
Người đàn ông nghiêm mặt nói: "Em mời khách, tôi trả tiền, không mâu thuẫn."
Thẩm Loan: "..."
Kịch bản quá bất ngờ, đột nhiên không kịp đề phòng.
Hai người trở về, khó được một ngày mùa hè mà trời đầy mây, gió cũng hơi mát
mẻ.
Mười phút sau, ra đến đầu phố, xuyên qua đường cái đã là chỗ dừng xe.
Quyền Hãn Đình đưa cô về công ty, trên đường Thẩm Loan ngủ gật. Đúng lúc
xe dừng, cô cũng tỉnh.
Bởi vì nghiêng đầu, thứ đầu tiên lọt vào trong mắt chính là sườn mặt góc cạnh
rõ ràng nhưng lại không mất đi vẻ tinh xảo của người đàn ông, đôi mắt hẹp dài,
mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt theo bản năng tạo ra một độ cong lạnh nhạt.
Hai đời Thẩm Loan cộng lại cũng chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp hơn so
với anh.
Nhìn từ xa đã thấy cảnh đẹp ý vui.
Đột nhiên, người đàn ông quay đầu, bốn mắt nhìn nhau: "Tỉnh rồi à?"
"Ừ."
"Giơ bàn tay ra."
Có lẽ là bộ não lúc mới tỉnh không quá nhanh nhạy, hoặc là nhất thời thả lỏng
khiến cô mất đi sự cảnh giác vốn có, Thẩm Loan thế nhưng nghe thấy anh nói
lại ngoan ngoãn duỗi tay...
Một cảm xúc lạnh lẽo dán lên lòng bàn tay, Thẩm Loan rũ mắt, chỉ thấy một dây
xích bạch kim đang yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay, kim cương trắng được
khảm vào đang chiết xạ ánh sáng nhỏ vụn mà xinh đẹp.
Là... nước mắt Ares?!