Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 240

Chứng cứ?

Vương Uy nhíu mày, cảm thấy tức giận lan nhanh như ngọn lửa trên thảo

nguyên, lửa giận thiêu cháy khiến vẻ mặt của anh ta trông thật dữ tợn——

"Tổng giám đốc Thẩm nghi ngờ tôi bịa đặt quyết sách của công ty, trời nóng

nực dẫn người chạy đến chỗ cô giả truyền thánh chỉ?!"

"Chưa đến mức đó. Tôi không có ý định nhắm vào người thi hành quyết sách,

nhưng tôi nghi ngờ người đưa ra quyết sách." Thẩm Loan nhàn nhạt nhìn lại, so

với trận địa sẵn sàng đón quân địch của Thái Vân, cô rất thả lỏng, thậm chí là

tùy ý.

Mà loại tùy ý này bởi vì không cùng tầng lớp, khi cấp trên nhìn xuống cấp dưới

trở nên vô cùng hợp lý.

Ít nhất đối với Vương Uy mà nói, anh ta không có cảm giác như vậy là thất lễ.

Nhưng Thẩm Loan thực sự đang không tôn trọng anh ta.

Nói cho cùng, mông quyết định não, ngồi ở vị trí nào thì xác định bị tầng lớp đó

áp chế.

Thẩm Loan là tổng giám đốc Minh Á, là tiểu thư nhà họ Thẩm, thân phận vượt

trội như vậy khiến tiềm thức của Vương Uy cảm thấy mình là thấp hơn một cái

đầu, đừng nói tới chuyện đối phương dùng thái độ thoải mái than thiết nói

chuyện với anh ta, kể cả có khinh thường cũng là chuyện bình thường.

Nếu đổi thành Thái Vân, hoặc là Miêu Miêu cùng tầng lớp với anh, thậm chí

thấp hơn một cái đầu so với anh ta, Vương Uy sẽ không bao giờ cư xử như vậy.

Cho nên, thân phận là thứ tốt, kiếp trước Thẩm Loan đã biết.

Kiếp này vận dụng nhuần nhuyễn như cá gặp nước.

Vương Uy sau khi nghe xong, mày nhíu chặt, nhưng lửa giận lại thần kỳ bị dập

tắt: "Tôi không rõ ý của cô."

"Rất đơn giản, dẫn người của anh về trước, chờ tôi tìm hiểu rõ mọi chuyện tại

sao thành ra như vậy, anh quay lại cũng không muộn."

"Cô cảm thấy chỉ bằng bản thân cô là có thể khiến tập đoàn thay đổi quyết

sách?" Đừng buồn cười như vậy.

"Nhưng tôi có quyền lợi đưa ra nghi ngờ, không phải sao?"

"Xin lỗi, tôi không nghĩ điểm nào đáng ngờ."

Thẩm Loan cười khẽ, anh ta có thể hỏi đến bước này, chứng tỏ con cá đã cắn

câu.——

"Tất nhiên là có. Đầu tiên, treo giá hàng hóa bởi vì trong khoảng thời gian ngắn

không tìm thấy người mua thích hợp, thì phải ném vào sông nuôi cá, anh cảm

thấy chuyện này khoa học sao? Tiếp theo, nếu đã chờ thêm hai năm, sao lại đột

nhiên vội vã ném ra, mà vứt bỏ như thế này có tính chất hủy diệt, anh cho rằng

hợp lý sao?"

Vương Uy sửng sốt. Trước kia, anh ta chưa suy xét đến quyết định này có hợp

lý không, bên trên chỉ chỗ nào anh ta đánh chỗ đó, đây là bổn phận của nhân

viên. Nhưng Thẩm Loan vừa nói như vậy, đột nhiên khiến anh ta ý thức được

chuyện này quá kỳ lạ.

"Tin rằng anh cũng nghi ngờ, vậy càng phải có chứng cứ, đúng không?"

Ánh mắt của người đàn ông giãy giụa.

Thẩm Loan tiếp tục mở miệng: "Nếu do bên trên tự quyết định, chờ đến khi sự

việc đã bại lộ, hội đồng quản trị truy cứu xuống dưới, dù sao cũng phải có người

đứng ra gánh tội, mà các người..." Tầm mắt xẹt qua mấy người: "Là vòng đầu

tiên của bộ phận thanh lý tài sản, đứng mũi chịu sào..."

"Đủ rồi!" Vương Uy cắn răng: "Tôi có thể tạm dừng trình tự thanh lý, nhưng cô

phải cho tôi thời gian chính xác, không thể kéo dài như vậy, tôi không có cách

nào theo kịp."

"Ba ngày."

"Không được, nhiều nhất hai ngày."

"Được, thì hai ngày. Miêu Miêu, tiễn khách!"

"Vâng. Các vị mời đi lối này..."

Thẩm Loan trở lại văn phòng của mình, Thái Vân đi cùng, vừa vào cửa đã nghe

thấy tiếng của vật nặng rơi xuống đất, vẻ mặt khẽ thay đổi, bước chân nhanh

hơn...

"Tổng giám đốc Thẩm." Cô ta ngồi xổm xuống, nhặt bút bị rơi trên thảm lên,

sau đó dựng lại ống đựng bút, cắm vào, đặt lại vị trí cũ: "Chuyện này... Rốt cuộc

sao lại thế này?"

Tập đoàn ra quyết sách quá đột nhiên, nhưng không giống nhằm vào Minh Á,

vậy chỉ có...

Nhằm vào Thẩm Loan!
Bình Luận (0)
Comment