"Cảm ơn." Thẩm Loan nhìn thấy ống bút được đặt lại vị trí cũ, là cô quá nóng
nảy.
Thái Vân xua xua tay, nhặt ống đựng bút là chuyện nhỏ, thứ có thể khiến Thẩm
Loan đập đồ đạc mới kỳ diệu.
Cô ấy đột nhiên hơi tò mò, ai có thể trâu như vậy, làm ra chuyện thanh lý phá
đám đến ghê tởm.
Nhưng ngoài miệng vẫn cung kính nói: "Tiếp theo chúng ta nên làm gì bây
giờ?"
"Tôi biết người giở trò quỷ sau lưng là ai, hai ngày tới công ty nên thế nào thì
thế ấy, tất cả vẫn như cũ."
Thái Vân gật gật đầu: "Hiểu rồi."
Tuy cô ấy rất muốn nhiều chuyện, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt tỏa ra khí
lạnh của Thẩm Loan thì không còn dũng khí mở miệng.
Ừm... Nhịn xuống! Không tò mò, sẽ không phải chết.
"Tôi đi trước, chuyện của công ty cô xem mà xử lý, có vấn đề gì có thể tìm
Miêu Miêu và Trần Mặc bàn bạc, nếu không biết làm thế nào thì gọi cho tôi."
Thẩm Loan nói xong, lấy túi, rời đi như gió.
Miêu Miêu tiễn người xong, chỉ thấy một làn gió thơm thổi qua mặt, thấy rõ
người tới, cô ấy phản xạ có điều kiện gọi: "Tổng giám đốc Thẩm ——"
Một tiếng "ừm" nhẹ nhàng trong không khí, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một cái
bóng đã đi xa.
"Thấy không, đang rất tức giận." Thái Vân đến bên cạnh cô ấy, nhẹ giọng cười
than.
"Sao tôi nghe cô nói như đang vui sướng khi người gặp họa?"
"Em không nghe nhầm đâu."
"Chị Thái," Miêu Miêu líu lưỡi: "Không phải chứ? Công ty chúng ta sắp phải
thanh lý phá sản, chị còn mừng rỡ?"
"Chị vui là vì người giở trò quỷ sau lưng kia sắp gặp xui xẻo! Không chừng lại
là người cấp cao của Minh Đạt..."
"Vậy chị nói xem tổng giám đốc Thẩm có thắng nổi không?" Cấp cao, không
phải nghe rất đáng sợ sao?
Thái Vân nhướng mày, tràn đầy tự tin: "Dù sao chị chưng từng thấy tổng giám
đốc Thẩm tổng thua."
Miêu Miêu gãi gãi cằm: "Em cũng vậy, em cũng chưa thấy..."
Hai người nhìn nhau rồi cười phá lên.
...
Thẩm Loan gọi một chiếc taxi đến thẳng Minh Đạt.
Cô không vội tìm Thẩm Khiêm tính sổ, chỉ cần trấn an Thẩm Xuân Giang trước,
chuyện Minh Á thanh lý phá sản còn có thể cứu vãn.
"Không ở đây?" Thẩm Loan nhíu mày.
"Đúng vậy cô ba, buổi sáng tổng giám đốc ra ngoài gặp đối tác, đến bây giờ vẫn
chưa về." Thư ký nở nụ cười tiêu chuẩn.
"Được, tôi biết rồi, cảm ơn."
Chân trước Thẩm Loan vừa vào thang máy, phía sau thư ký đã lấy di động ra,
gọi đến một dãy số: "Cô ấy đã tới, vừa rời đi..."
Ra khỏi Minh Đạt, Thẩm Loan đến bất động sản Thiên Thủy.
Vừa đến bàn lễ tân, đang chuẩn bị mở miệng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân từ
bên cạnh, cô quay đầu nhìn, thấy một người đàn ông mặc tây trang, đi giày da đi
về phía cô, cuối cùng dừng ở vị trí cách cô hai bước chân——
"Cô Thẩm."
"Anh là?"
"Tôi họ Đàm, là thư kí của tổng giám đốc Thẩm."
Thật ra từ ánh mắt đầu tiên cô đã nhận ra người đến là ai.
Đàm Diệu! thư kí riêng của Thẩm Khiêm, cũng là tâm phúc.
Kiếp trước khi cô chết, Đàm Diệu vẫn luôn theo sát bên Thẩm Khiêm, sử dụng
năng lực tuyệt vời của bản thân giúp Thẩm Khiêm giành nửa giang sơn.
Không hề nói quá, Thẩm Khiêm có thể cười đến cuối cùng, công của Đàm Diệu
không hề nhỏ!
Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt ở kiếp này, Thẩm Loan dù biết cũng chỉ
có thể giả vờ như không biết: "Chào anh, thư kí Đàm, tôi tới tìm Thẩm Khiêm."
Cô không gọi "anh trai", mà là gọi thẳng tên, Đàm Diệu cũng không có bất cứ
biểu hiện kinh ngạc nào: "Thật không khéo, tổng giám đốc Thẩm không ở công
ty."
Thẩm Loan cười, hai tay vòng trước ngực, dù vội nhưng vẫn ung dung đánh giá
anh ta.
Từ đầu đến chân rồi lại từ chân đến đầu.
Ý cười của Đàm Diệu không giảm, dưới ánh nhìn chăm chú như vậy, vừa không
bối rối, cũng không mất tự nhiên, dáng vẻ bình tĩnh thật giống Thẩm Khiêm.
Một chủ một chó này không lệch đi đâu được