Sau khi người làm rời đi, phòng khách to như vậy chỉ còn hai người.
Một người ánh mắt nặng nề, vui giận khó phân biệt; một người ánh mắt lạnh
lùng, tươi cười châm chọc.
"Minh Á chướng mắt anh như vậy sao? Không phá không được? Hay là nói..."
Thẩm Loan cười lạnh: "Thật ra anh chướng mắt em?"
Thẩm Khiêm nhíu mày, trầm giọng nói: "Dù em có tin hay không, anh không có
ý này."
"Vậy anh có ý gì? Trực tiếp phái người đến Minh Á làm thủ tục thanh lý phá
sản, biết chắc em sẽ đi tìm anh, cho nên trước đó để thư kí ôm cây đợi thỏ, chơi
em một vố, thú vị lắm sao?"
Người đàn ông giật giật môi: "Anh chỉ muốn khiến em chủ động gọi điện thoại
cho anh..."
Nhưng Thẩm Loan không gọi, đến cuối cùng, ngược lại anh ta thỏa hiệp trước,
gọi điện thoại bảo cô về nhà.
Rõ ràng người bày mưu là anh ta, người bị tính kế lại quẩn quanh bên ngoài,
anh ta tự biến mình thành người trong cuộc, thật đúng là buồn cười lại vừa
châm chọc.
Thẩm Loan: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Anh hối hận." Thẩm Khiêm nhìn cô, hai tròng mắt thâm trầm như nước.
Người phụ nữ nhíu mày, không hiểu ý anh ta.
"Lúc trước không nên đồng ý cho em ra ngoài làm việc. Ở lại trong nhà thanh
thản làm cô ba nhà họ Thẩm không tốt sao?"
"Vì cái nguyên nhân buồn cười này, anh muốn Minh Á phá sản?!" Thẩm Loan
khó có thể tin: "Anh rõ ràng biết, chờ thời cơ chín mùi rồi sang tay Minh Á,
không những mất đi gắng nặng, còn có thể thu về vả vốn lẫn lãi. Nhưng nếu
trực tiếp tuyên bố phá sản, không chỉ không kiếm được, còn khả năng lỗ sạch
vốn! Cho dù như thế này, anh vẫn khăng khăng làm theo ý mình?"
Ánh mắt Thẩm Khiêm đột nhiên tối sầm lại, nói: "Em thật sự chỉ học hết trung
học?"
Tuy tri thức đó đối với người làm ăn mà nói thì chỉ là những điều cơ bản, nhưng
từ một người chỉ học hết trung học, trước đó chưa bao giờ tiếp xúc với công
việc quản lý công ty mà nói ra, nhẹ nhàng dễ dàng áp dụng lên Minh Á, thế nào
cũng khó có thể tưởng tượng.
Ánh mắt Thẩm Loan hơi lóe, nhưng không phải chột dạ, chỉ thấy cô nở một nụ
cười nhạt——
"Anh trai, anh cảm thấy em rất ngốc sao?"
Người đàn ông híp mắt lại.
"Trước kia không biết, không có nghĩa bây giờ không biết; cho dù bây giờ
không biết, cũng không có ý tương lai vẫn không biết. Học vô bờ bến, không ai
đứng mãi một chỗ."
"Ha ha..." Người đàn ông thấp giọng bật cười, trong mắt lộ ra sự sung sướng:
"Loan Loan, em còn có thể mang đến cho anh không ít ngạc nhiên mừng rỡ?"
Hiếm khi cô không lảng tránh, mà hếch cằm: "Vậy anh cần lau mắt cho kỹ mà
nhìn!"
Người đàn ông ý cười càng sâu: "Anh sẽ rửa mắt mong chờ."
"Yên tâm, Minh Á sẽ không dễ dàng chỉ vì một câu của anh mà đi đời, em cũng
sẽ không về nhà làm một con chim hoàng yến như anh muốn."
Chim hoàng yến sao?
Thẩm Khiêm nhất thời hoảng hốt, hóa ra cô nghĩ vậy...
Nhưng Thẩm Loan cố gắng như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy.
Kiêu ngạo khó thuần như vậy, đường hoàng phóng khoáng... Lại không mù
quáng, mà bình tĩnh, vững vàng, cẩn thận, thận trọng từng bước.
Một giây đó cô như bừng sáng.
Đâm vào mắt khiến Thẩm Khiêm đau nhức, nhưng không nhịn được muốn nhìn
rồi lại nhìn, nhìn thấu, thấy rõ, nhìn thấu...
"Làm sao vậy..." Thẩm Xuân Giang vừa bước vào cửa đã thấy không khí giữa
hai anh em không đúng, lập tức mở miệng.
Thẩm Khiêm quay đầu nhìn về phía ba, cảm xúc dư thừa trong mắt đã bị kiềm
chế, ý cười dịu dàng: "Đang nói cho Loan Loan hiểu chuyện Minh Á phá sản."
Thẩm Xuân Giang nhướng mày, nhìn về phía con gái.
Thẩm Loan thuận thế cúi đầu, từ xa nhìn lại, vẫn là đóa hoa trắng thanh thuần
nhã khiết, yếu ớt mảnh mai.
Nhưng Thẩm Khiêm biết —— cô, không, phải!