Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 245

Cô là bông hoa tường vi có gai, đóa linh lan có độc, dưới lớp da ôn hòa, ẩn chứa

một linh hồn mạnh mẽ hung dữ.

Nhưng dù vậy, vẫn có được sức hấp dẫn trí mạng.

Thẩm Khiêm cũng không chán ghét cô như vậy, thậm chí có cảm giác kích động

hưng phấn.

Thẩm Xuân Giang thay giày, đi đến phòng khách —

"A Khiêm, nếu con chủ động nhắc tới chuyện này, vậy ba cũng muốn hỏi một

chút, con rốt cuộc định làm thế nào? Đột nhiên nói phá sản là phá sản, lúc trước

không phải hội đồng quản trị đã thương lượng chờ đợi thời cơ để thu mua sao?"

Thẩm Loan đột nhiên giương mắt, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Thẩm Khiêm.

Người sau lại không nhìn cô, nho nhã cười: "Ba, ngồi xuống rồi nói."

Thẩm Xuân Giang gật đầu, sắc mặt hơi dịu lại.

Thẩm Khiêm dường như bây giờ mới chú ý tới Thẩm Loan, ôn hòa mở miệng:

"Loan Loan cũng ngồi đi."

Nghe như không hề có khúc mắc, giống như trước kia hai người chưa từng xảy

ra chuyện gì không thoải mái, cũng không tồn tại bất kỳ xung đột nào.

Nói về giả tạo, không có người nào có thể làm tốt hơn anh ta.

Thẩm Loan cười khẽ, mang theo vài phần châm chọc, lập tức vòng qua anh ta,

đi đến bên cạnh Thẩm Xuân Giang ngồi xuống.

Thế là, bây giờ thành Thẩm Xuân Giang ở giữa, mà cô và Thẩm Khiêm một trái

một phải.

Thoạt nhìn như bức ảnh gia đình, nhưng trên thực tế một cuộc giằng co đang âm

thầm kéo bức màn che ra—

Thẩm Khiêm: "Minh Á mấy năm liên tục lỗ vốn, đã trở thành gánh nặng của tập

đoàn nên không thể giữ lại nữa. Mà phải chờ đến lúc thu mua không hẹn ngày

này, thì nên dứt khoát cắt đứt đi, trực tiếp tuyên bố phá sản."

Thẩm Loan: "Tuy nói như thế, nhưng cũng không thể bởi vì muốn nhanh chóng

mà bỏ qua quá trình có thể tạo thành tổn thất. Phải biết rằng, phá sản và thu mua

là hai khái niệm khác nhau, đây không chỉ là vấn đề tiền bạc, mà cũng là bộ mặt

của tập đoàn, nếu không thể xử lý thỏa đáng, lại làm cho một số người bên

ngoài không hiểu cho rằng nội bộ của Minh Đạt xảy ra chuyện, mới có thể để

công ty con phá sản, vậy... Mất nhiều hơn được."

Thẩm Khiêm: "Nội bộ quyết định, người ngoài không có quyền xen vào."

Thẩm Loan: "Là một công ty niêm yết, tập đoàn có nghĩa vụ công bố tin tức

chân thật cho thị trường chứng khoán."

Thẩm Khiêm: "Chẳng qua là một điều chỉnh nhỏ, tin rằng người sáng suốt đều

nhìn ra được, làm như vậy là vì muốn tập đoàn ngày càng phát triển."

Thẩm Loan: "Người trong nghề canh cửa, người ngoài nghề xem náo nhiệt. Nếu

như theo lời của anh, có thể bảo đảm mỗi người dân đều là " người sáng suốt "

không?"

Thẩm Khiêm: "Chuyện bé xé ra to!"

Thẩm Loan: "Được cái này mất cái khác!"

"Đủ rồi —"

Thẩm Xuân Giang quát lạnh một tiếng, cả thế giới đều yên tĩnh

"Nhìn xem dáng vẻ hai anh em các con đối chọi gay gắt, cãi cọ ầm ĩ kìa?!"

Ánh mắt Thẩm Khiêm hơi lóe, nhưng ý cười lại không thay đổi, vẫn chắc chắn.

Thẩm Loan không kiêu ngạo như anh ta, ngay lúc Thẩm Xuân Giang tức giận

thì đã cúi đầu trước, dáng vẻ như học sinh nghe giảng, nhưng ánh mắt lại lạnh

như băng.

Đáng tiếc, hai người đàn ông ở đây không thấy được.

"Loan Loan, con có thể suy xét từ nhiều phương diện, cân nhắc lợi hại, xem ra

trong khoảng thời gian này ở Minh Á đúng là trưởng thành không ít, ba rất vui

mừng." Nói xong, còn duỗi tay sờ đỉnh đầu cô, làm động tác cổ vũ.

Thẩm Loan cố nén xúc động muốn phá hủy cái tay kia, ngoan ngoãn ngồi yên,

cũng không nhúc nhích.

Trong lòng đã đoán được tiếp theo ông ta muốn nói gì, không khỏi châm chọc

mà cong cong khóe môi, quả nhiên —

"Nhưng A Khiêm là anh cả của con, về phương diện này cũng phong phú kinh

nghiệm hơn con, cho nên, không nên kiêu ngạo, kiên nhẫn nghe anh nói xong,

tin rằng từ đó con sẽ có lợi hơn rất nhiều."

"Vâng."

Thẩm Xuân Giang vừa lòng gật đầu, giáo dục con gái xong, lại chuyển hướng

sang con trai: "A Khiêm, ba biết con không phải người xúc động, nói đi, lý do

không thể nói dù Minh Á phá sản là gì?"
Bình Luận (0)
Comment