"Thẩm Loan! Cô có ý gì?!" Thẩm Yên đột nhiên cất cao giọng làm Dương Lam
và Thẩm Như nhịn không được nhìn về phía cô ta.
Giống như rống càng lớn tiếng, thì càng có thể che dấu sự xấu hổ và giận dữ
của cô ta.
Thẩm Loan thì tính là gì? Dựa vào cái gì mà làm cô ta khó chịu? Lại có tư cách
gì mà hờ hững?
"A Yên..."
"Tiểu yên!"
Giọng nói của Dương Lam và Thẩm Như trước sau như một vang lên, một
người không đành lòng, một người cực kỳ nghiêm khắc.
Dương Lam cảm thấy con gái nhỏ ức hiếp Thẩm Loan là vì giúp mình hết giận,
đúng là hiếu thảo, không đành lòng trách móc nặng nề.
Mà Thẩm Như tuy rằng thấy vậy thì vui sướng, nhưng Thẩm Yên hô to gọi nhỏ,
động tác thô lỗ vẫn làm cô ta không thể nhịn được nữa.
Rất rõ ràng, cô ta ở bên này giương nanh múa vuốt, nhưng đối phương lại
không bị lay chuyển gì, không duyên cớ làm mất thân phận không nói, còn làm
tất cả đều thành vô dụng — nhìn thế nào cũng đều thấy ngu ngốc!
Nếu cô ta không phải em gái cùng cha cùng mẹ với mình, Thẩm Như căn bản sẽ
không thèm liếc nhìn, bởi vì —
Thật sự quá không có văn hóa!
"Chị..." Trong mắt Thẩm Yên có vẻ ấm ức.
Thẩm Như lại nhìn cô ta rồi lắc đầu, ý bảo không cần dây dưa nữa.
Lúc này, Thẩm Loan lau miệng, không nhanh không chậm buông khăn giấy
xuống, lại tiện tay sửa sang lại cổ áo sơ mi: "Chị hai, vừa rồi chị đang nói
chuyện với tôi sao?"
Thẩm Yên vừa nén cơn tức giận xuống, lại nhịn không được bốc lên, con nhóc
chết tiệt này cũng quá đê tiện!
"Không phải tôi nói chuyện với cô, thì chẳng lẽ đang nói chuyện với quỷ sao?!"
"Xin lỗi, tôi phản ứng chậm, không nghe rõ."
"..." Tức điên người!
"Tôi nói — Minh Á sắp phá sản! Tuy rằng cô giả câm vờ điếc rất không lễ
phép, nhưng suy nghĩ đến tâm trạng bây giờ của cô, cũng không phải không thể
hiểu được, dù sao, cái danh tổng giám đốc hoa lệ này rất nhanh cũng sẽ giữ
không nổi, khó chịu cũng là chuyện bình thường..."
Mặt mày Thẩm Yên hớn hở, giống như trên đời không có gì có thể làm cô ta vui
vẻ bằng việc nhục nhã Thẩm Loan.
Chỉ tiếc, bây giờ Thẩm Loan đã đứng vững gót chân trong nhà này, cũng gần
như hiện nguyên hình trước mặt Thẩm Khiêm, tất nhiên sẽ không chịu đựng
nhẫn nhục giống trước kia.
"Chuyện Minh Á phá sản, ba cũng đã bàn bạc qua với tôi, nếu suy nghĩ vì đại
cục, tất nhiên sẽ ủng hộ vô điều kiện. Về phần chức tổng giám đốc này, cũng
xem như là đang chơi đùa, tóm lại, Minh Á không phải của tôi, cùng lắm thì sau
khi phá sản, tôi lại đổi một vị trí khác, cho nên, cũng không có gì khó chịu cả."
"Còn về phần giả câm vờ điếc không lễ phép? Nhưng tôi lại cảm thấy trên bàn
cơm mà dùng nĩa gõ ly người khác lại càng không lễ phép, chị cảm thấy thế
nào, chị hai?"
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Thẩm Yên lập tức biến thành màu đỏ tím.
Vẻ mặt Thẩm Loan vẫn như thường: "Tôi ăn xong rồi, dì và chị cả từ từ dùng
đi." Nói xong, đứng dậy rời đi.
Từ đầu tới cuối, lễ nghi tu dưỡng đều rất đáng để thưởng thức, cái giơ tay nhấc
chân đều không thể bắt bẻ, lại càng giống tiểu thư khuê các hơn Thẩm Yên tùy
hứng ngang ngược.
Mặt Thẩm Như căng thẳng.
Thẩm Yên tức muốn hộc máu mà chửi ầm lên với bóng dáng xa dần của Thẩm
Loan.
"Đủ rồi —" Thẩm Như đột nhiên mở miệng, dao nĩa bị cô ta vỗ xuống trên bàn,
phát ra một tiếng loảng xoảng, Dương Lam kinh ngạc suýt nữa làm rớt ly sữa,
Thẩm Yên cũng rụt cổ, dáng vẻ chột dạ lại sợ hãi.
"Chị..."
Sắc mặt Thẩm Như đột nhiên lạnh lùng: "Cô ta nói không sai đâu, em đúng là
không lễ phép, thậm chí còn không có gia giáo!"
"A Như —" Dương Lam mở miệng quát bảo ngưng lại, ánh mắt mang theo
không đồng ý: "Con là chị, sao lại có thể giúp đỡ người ngoài nói với em gái
như vậy? Có lẽ con đã quê"Thẩm Loan! Cô có ý gì?!" Thẩm Yên đột nhiên cất cao giọng làm Dương Lam
và Thẩm Như nhịn không được nhìn về phía cô ta.
Giống như rống càng lớn tiếng, thì càng có thể che dấu sự xấu hổ và giận dữ
của cô ta.
Thẩm Loan thì tính là gì? Dựa vào cái gì mà làm cô ta khó chịu? Lại có tư cách
gì mà hờ hững?
"A Yên..."
"Tiểu yên!"
Giọng nói của Dương Lam và Thẩm Như trước sau như một vang lên, một
người không đành lòng, một người cực kỳ nghiêm khắc.
Dương Lam cảm thấy con gái nhỏ ức hiếp Thẩm Loan là vì giúp mình hết giận,
đúng là hiếu thảo, không đành lòng trách móc nặng nề.
Mà Thẩm Như tuy rằng thấy vậy thì vui sướng, nhưng Thẩm Yên hô to gọi nhỏ,
động tác thô lỗ vẫn làm cô ta không thể nhịn được nữa.
Rất rõ ràng, cô ta ở bên này giương nanh múa vuốt, nhưng đối phương lại
không bị lay chuyển gì, không duyên cớ làm mất thân phận không nói, còn làm
tất cả đều thành vô dụng — nhìn thế nào cũng đều thấy ngu ngốc!
Nếu cô ta không phải em gái cùng cha cùng mẹ với mình, Thẩm Như căn bản sẽ
không thèm liếc nhìn, bởi vì —
Thật sự quá không có văn hóa!
"Chị..." Trong mắt Thẩm Yên có vẻ ấm ức.
Thẩm Như lại nhìn cô ta rồi lắc đầu, ý bảo không cần dây dưa nữa.
Lúc này, Thẩm Loan lau miệng, không nhanh không chậm buông khăn giấy
xuống, lại tiện tay sửa sang lại cổ áo sơ mi: "Chị hai, vừa rồi chị đang nói
chuyện với tôi sao?"
Thẩm Yên vừa nén cơn tức giận xuống, lại nhịn không được bốc lên, con nhóc
chết tiệt này cũng quá đê tiện!
"Không phải tôi nói chuyện với cô, thì chẳng lẽ đang nói chuyện với quỷ sao?!"
"Xin lỗi, tôi phản ứng chậm, không nghe rõ."
"..." Tức điên người!
"Tôi nói — Minh Á sắp phá sản! Tuy rằng cô giả câm vờ điếc rất không lễ
phép, nhưng suy nghĩ đến tâm trạng bây giờ của cô, cũng không phải không thể
hiểu được, dù sao, cái danh tổng giám đốc hoa lệ này rất nhanh cũng sẽ giữ
không nổi, khó chịu cũng là chuyện bình thường..."
Mặt mày Thẩm Yên hớn hở, giống như trên đời không có gì có thể làm cô ta vui
vẻ bằng việc nhục nhã Thẩm Loan.
Chỉ tiếc, bây giờ Thẩm Loan đã đứng vững gót chân trong nhà này, cũng gần
như hiện nguyên hình trước mặt Thẩm Khiêm, tất nhiên sẽ không chịu đựng
nhẫn nhục giống trước kia.
"Chuyện Minh Á phá sản, ba cũng đã bàn bạc qua với tôi, nếu suy nghĩ vì đại
cục, tất nhiên sẽ ủng hộ vô điều kiện. Về phần chức tổng giám đốc này, cũng
xem như là đang chơi đùa, tóm lại, Minh Á không phải của tôi, cùng lắm thì sau
khi phá sản, tôi lại đổi một vị trí khác, cho nên, cũng không có gì khó chịu cả."
"Còn về phần giả câm vờ điếc không lễ phép? Nhưng tôi lại cảm thấy trên bàn
cơm mà dùng nĩa gõ ly người khác lại càng không lễ phép, chị cảm thấy thế
nào, chị hai?"
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Thẩm Yên lập tức biến thành màu đỏ tím.
Vẻ mặt Thẩm Loan vẫn như thường: "Tôi ăn xong rồi, dì và chị cả từ từ dùng
đi." Nói xong, đứng dậy rời đi.
Từ đầu tới cuối, lễ nghi tu dưỡng đều rất đáng để thưởng thức, cái giơ tay nhấc
chân đều không thể bắt bẻ, lại càng giống tiểu thư khuê các hơn Thẩm Yên tùy
hứng ngang ngược.
Mặt Thẩm Như căng thẳng.
Thẩm Yên tức muốn hộc máu mà chửi ầm lên với bóng dáng xa dần của Thẩm
Loan.
"Đủ rồi —" Thẩm Như đột nhiên mở miệng, dao nĩa bị cô ta vỗ xuống trên bàn,
phát ra một tiếng loảng xoảng, Dương Lam kinh ngạc suýt nữa làm rớt ly sữa,
Thẩm Yên cũng rụt cổ, dáng vẻ chột dạ lại sợ hãi.
"Chị..."
Sắc mặt Thẩm Như đột nhiên lạnh lùng: "Cô ta nói không sai đâu, em đúng là
không lễ phép, thậm chí còn không có gia giáo!"
"A Như —" Dương Lam mở miệng quát bảo ngưng lại, ánh mắt mang theo
không đồng ý: "Con là chị, sao lại có thể giúp đỡ người ngoài nói với em gái
như vậy? Có lẽ con đã quên rốt cuộc mình từ trong bụng ai bò ra rồi!"
"Mẹ! Con đang dạy nó..."
"Dạy em thì không thể nói cho tốt sao? Cần gì phải nói phải một câu không có
lễ phép, trái lại một câu không có giáo dục?"
n rốt cuộc mình từ trong bụng ai bò ra rồi!"
"Mẹ! Con đang dạy nó..."
"Dạy em thì không thể nói cho tốt sao? Cần gì phải nói phải một câu không có
lễ phép, trái lại một câu không có giáo dục?"