Nếp nhăn giữa mày Thẩm Như càng sâu hơn: "Không nói nặng thì nó có thể
nghe được sao? Mẹ nhìn dáng vẻ vừa rồi của nó như người đàn bà đanh đá,
cũng may là mẹ và con ở đây, nếu để ông nội hoặc ba nhìn thấy, thì không phải
mắng chửi một câu là có thể giải quyết đâu!"
Vẻ mặt Thẩm Yên uất ức trốn vào trong lòng ngực Dương Lam, ngoài việc càng
căm ghét kẻ đầu sỏ Thẩm Loan, thì còn có một tia oán trách với Thẩm Như.
Người khác không hiểu cô ta, mắng cô ta, cô ta cũng có thể không để bụng,
nhưng Thẩm Như không giống vậy, hai người là chị em ruột!
Không phải cùng chung kẻ địch thì cùng đối phó sao?
"Lấy cớ!" Thẩm Yên nhịn xuống chua xót đang cuồn cuộn trong ngực, môi run
rẩy: "Chị muốn giúp Thẩm Loan thì nói rõ đi, không cần phải giả vờ với em.
Chị không chê phiền toái, nhưng lòng em cũng rất chán ghét!"
Thẩm Như híp hai tròng mắt hẹp dài, tia sáng lướt qua: "Xem ra, em đến bây
giờ vẫn không rõ ràng vì sao chị lại tức giận."
"Không phải lần đầu tiên." Thẩm Yên cắn răng, cố nén nước mắt: "Lúc trước,
em nhằm vào Thẩm Loan, thì chị liền nhảy ra nói chuyện giúp nó, vừa rồi cũng
như vậy. Đứa con riêng kia có gì tốt mà chị phải đến mức này?"
Ánh mắt Thẩm Như nhìn cô ta giống như đang nhìn người ngu, kèm theo thất
vọng cùng chán ghét, giọng nói cũng lạnh đến dọa người —
"Chị không phải đang giúp nó nói chuyện, chị đang giúp em che đậy, có hiểu
không?!"
Thẩm Yên sững sờ tại chỗ.
"Tự em nghĩ lại cho tốt đi, ngoại trừ việc ngoài miệng chiếm chút hời, nói mấy
lời ác độc lại không có giá trị ra, thì cái em gọi là "nhằm vào" còn có ý nghĩa gì
khác sao? Ngay cả lông mày Thẩm Loan cũng khinh thường không thèm nhíu,
em cho rằng có thể làm tổn thương cô ta bao nhiêu? Thật ra nếu em trực tiếp
xông lên đánh người một trận thì có lẽ chị còn sẽ khen em dũng cảm, nhưng em
dám không?"
Thẩm Yên nhất thời bừng tỉnh: "Em..."
"Em không dám." Thẩm Như trực tiếp thay cô ta trả lời: "Em chỉ biết sủa như
con chó điên, nghe thì dọa người nhưng lại không hề có lực sát thương. Một lần
hai lần, có lẽ còn có thể dọa người sợ, nhưng ba lần bốn lần thì cũng đủ để thăm
dò em rồi, sau đó, đối phương không chỉ không hề sợ hãi, mà còn sẽ khinh
thườngtrong đáy lòng— con chó này chẳng qua cũng chỉ như thế!"
Thẩm Yên như bị sét đánh.
Cho nên, cô ta là con chó kia, mà Thẩm Loan người cười cô ta là "chó"?
"Không... Dựa vào gì chứ? Nó có tư cách gì..." Thẩm Yên đờ đẫn lắc đầu, rất
khó chấp nhận.
"Chỉ bằng nó cũng là con gái của ba, cũng họ Thẩm!" Ngoài việc không phải
cùng mẹ, cô cũng không thiếu gì so với các cô ta.
Đồng tử Dương Lam co lại, tuy rằng chuyện đó đều là sự thật, nhưng từ trong
miệng con gái mình nói ra, vẫn làm tim bà ta run lên, cảm giác đau đớn như kim
đâm.
Thẩm Như khẽ than, sắc mặt hơi dịu lại: "Mẹ, A Yên, hai người nên tỉnh lại đi.
Sự tồn tại của Thẩm Loan đã trở thành sự thật không thể xóa được,trốn tránh
không được, cũng không cách nào thay đổi tình trạng ấy. Một khi đã như vậy, vì
sao không thử chấp nhận?"
"Chẳng lẽ con muốn mẹ chấp nhận nó?! Chuyện này tuyệt đối không có khả
năng —" Dương Lam nghẹn ngào hô lên, hai mắt đẫm nước mắt.
"Tất nhiên không phải." Thẩm Như lạnh lùng cong môi, ánh mắt lúc đầu dịu
dàng như nước cũng trở nên khắc nghiệt hơn.
Dương Lam nhíu mày: "Vậy ý con là?"
"Chấp nhận hiện thực mới có thể đánh bại hiện thực. Con tức giận không phải
bởi vì A Yên nhằm vào Thẩm Loan, mà nó dùng cách sai lầm nhất, ngu ngốc
nhất. Sau này đừng mở miệng nhanh như vậy, dùng đầu óc nhiều hơn, nghĩ lại
làm thế mới có thể một cú chắc thắng."
Thẩm Như nói xong, ưu nhã đứng dậy, lấy túi xách nhìn hai người nói: "Con đi
làm trước."
Cho đến khi người đã rời khỏi phòng ăn, Dương Lam và Thẩm Yên mới phản
ứng lại, hai mẹ con liếc nhau, giống như đã hiểu, lại giống như cũng chưa hiểu
gì...