Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 321

Hơn nữa, lời này vẫn rất có lý.

Giữa hai người, ngoại trừ lần đầu tiên Thẩm Loan tự tới, thì những lần sau vẫn

là Quyền Hãn Đình chủ động, lại bị cô liên tiếp từ chối, chẳng những không nản

lòng, ngược lại càng bị áp chế thì càng nổ mạnh.

Không phải "da mặt dày" thì là gì?

Hai chiếc xe, Martha nhỏ màu đỏ phía trước, màu đen lao vụt theo phía sau,

giống kị sĩ bảo vệ công chúa, mạnh mẽ bá đạo, anh dũng quả cảm.

Cô nhanh, anh cũng nhanh.

Cô chậm, anh theo chậm.

Năm mươi phút sau đến sơn trang Đông Ly.

"Chìa khóa, đưa anh." Quyền Hãn Đình giơ tay ra.

Thẩm Loan vừa xuống khỏi xe, hơi sững sờ, cầm chìa khóa xe trong tay nhẹ

nhàng đung đưa: "Anh nói cái này?"

"Ừm."

"Để làm gì?"

"Không phải lần trước em nói muốn đổi toàn bộ kính xe thành kính chống đạn,

phòng khi bị tấn công sẽ vỡ sao? Vừa hay lão Ngũ mới nghiên cứu ra kính pha

lê cường hóa mới, sau mấy lần thí nghiệm thấy hiệu quả cũng không tệ lắm, ít

ra thì đều tốt hơn những loại được bán ra trên thị trường. Nhân tiện hôm nay

anh có thời gian, anh mang đi thay giúp em."

Thẩm Loan không ngờ chỉ là lời nói vu vơ thôi mà Quyền Hãn Đình vẫn để

trong lòng, còn sắp xếp hết tất cả rất thỏa đáng.

Cô gái mỉm cười: "Được." Rồi để chìa khóa xe vào trong tay anh, đồng thời cả

người mình cũng dán lên người anh.

Quyền Hãn Đình có vẻ khá vui vẻ vì Thẩm Loan chủ động, đôi mắt đen nhánh

tỏa ra ánh sáng khiếp người.

"Chẳng qua là." Thẩm Loan chớp mắt: "Như vậy có làm phiền Ngũ Gia quá

không?"

"Không phiền đâu, anh ấy tiện tay."

Thiệu An Hành trưng ra khuôn mặt lạnh lùng đứng cách đó không xa, trong

lòng lại thầm cười ha ha.

Hóa ra anh ta ngâm mình trong phòng thí nghiệm, bỏ ra hai tuần lễ mới nghiên

cứu ra loại kính chống đạn mới này, cũng chỉ là "Thuận tay" mà thôi?

Không quen biết kẻ trọng sắc khinh anh em như vậy.

Lục Thâm đứng bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu, dáng vẻ như người từng trải, vỗ vỗ

vai anh ta, lời nói thấm thía: "Anh năm, nghĩ thoáng chút, dù sao dần dần cũng

thành thói quen thôi."

Thiệu An Hành: "..." Con mẹ nó!

Mặc dù trong khoảng thời gian này khá bận anh anh em em với Quyền Hãn

Đình, tình cảm mặn nồng, nhưng công phu đánh đấm thì vẫn không thụt lùi.

Mỗi lần tới sơn trang Đông Ly, cô nhất định phải tới phòng luyện công trước,

sau đó tới sân tập bắn, cuối cùng khi còn dư thời gian, điều kiện tiên quyết là

thể lực còn cho phép hay không, mới cân nhắc tới phòng ngủ chính để lăn

giường.

Đối với chuyện này, Quyền Hãn Đình oán hận sâu sắc.

"Chẳng lẽ anh không quan trọng bằng mấy cái đó?"

"Dĩ nhiên là không phải." Thẩm Loan kinh ngạc nhìn anh, dường như không

hiểu tại sao lại có câu hỏi này: "Không phải em vẫn luôn ở cùng với anh sao?"

Ở sân tập bắn hay phòng ngủ chính thì khác nhau chỗ nào?

Quyền Hãn Đình: "..." Khác nhau rất lớn!

"À, xích viêm luyện cơ bản cũng xong rồi." Thẩm Loan trả lời anh: "Có loại

súng nào mới không? Tốt nhất là lớn hơn một chút, sức giật mạnh hơn một chút,

để em xem giới hạn của em đến đâu."

Không ngờ thực sự có một cái.

Quyền Hãn Đình khóa kĩ "Xích Viêm" lại, lại lấy một cây súng ngắm từ ngăn

khác ra.

Thẩm Loan nhíu mày: "Đây là?"

"Lưu Tinh."

"Tên do Ngũ Gia đặt?"

"Ừm." Quyền Hãn Đình gật đầu.

"Có gì đặc biệt sao?" Nhìn bề ngoài đều thuộc dạng súng ngắm, không khác

"Xích Viêm" là mấy.

"Em thử xem đi."

Thẩm Loan nhận lấy, cổ tay trĩu xuống, hóa ra là rất nặng! May mà cô kịp thời

ổn định lại, nếu rơi xuống thì khá lúng túng.

Quyền Hãn Đình mỉm cười, dường như là một "Thầy giáo" tốt làm hết chức

trách: "Đầu tiên, trọng lượng khác."

Thẩm Loan cầm trong tay, vẫy vẫy hai lần, bỗng nhiên khựng lại.

"Nhận ra không?"

Thẩm Loan: "Ống nhắm có thêm tia hồng ngoại?"

Quyền Hãn Đình: "Không chỉ như thế, còn có thể tự động xác định được chỗ

yếu hại của đối phương để công kích."

"Ngũ Gia thật là lợi hại!" Hai mắt Thẩm Loan tỏa sáng, không hề che giấu sự

sùng bái đang cuộn trào.

Đây đều là bảo bối!

Mà người tự tay sáng tạo ra những "Bảo bối" này, thì càng không tầm thường!

Thật sự không biết, người nào đó mặt mũi tối sầm, đoạt lấy "Lưu Tinh" trong

tay cô vứt sang một bên, ghét bỏ nói: "Cũng chỉ có thế, gia từng thấy cái tốt

hơn, không luyện!"

Thẩm Loan bị động tác bất thình lình của anh làm cho bất ngờ ngơ ngác, mắt

nhìn hai tay trống trơn, cùng với "Lưu Tinh" bị ném sang một bên: "Anh lại làm

sao vậy?"

Người đàn ông bĩu môi, dời mắt đi.

Vậy mà Thẩm Loan lại cảm thấy động tác này có hơi... tủi thân?

Quyền Hãn Đình mở miệng, yếu ớt nói: "Ngay trước mặt bạn trai lại không ngại

đi khen một người đàn ông khác, cục cưng, em cảm thấy như thế là ổn à?"

Ba phần phàn nàn, bảy phần uất ức.

Thẩm Loan lập tức mềm lòng, buồn cười nhìn anh một cái: "Nào, anh sẽ không

tới mức ăn giấm với cả anh em của mình chứ? Mà, phát minh cải tiến của Ngũ

Gia thật sự rất hay mà..."

"Em còn khen!" Mắt đen trừng to, giống như con thú nhỏ nhe răng, hung hăng

dọa dẫm.

Thẩm Loan không nhịn được nữa, hai tay bưng lấy mặt người đàn ông, liều

mạng xoa bóp: "Anh nói xem sao anh lại đáng yêu thế chứ? Quá đáng yêu..."

Quyền Hãn Đình: "?" Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi bị khen là người đáng yêu?

Đường đường là Lục Gia uy danh hiển hách, lại bị một cô gái nắn đến nắn đi,

còn có vẻ say mê hưởng thụ, hoàn cảnh này nếu bị người khác nhìn thấy, có lẽ

sẽ rơi tròng mắt ra ngoài mất.

"Rồi rồi." Thẩm Loan tới gần, dùng cái mũi của mình cọ lên mũi anh: "Em

không khen Ngũ Gia nữa, khen anh được không?"

"Thế... Em thử khen xem nào?" Còn có vẻ làm kiêu lên.

Đôi mắt Thẩm Loan hơi chuyển động: "Anh tuấn tú đẹp trai, dáng vẻ uy

nghiêm."

"Còn gì nữa?"

"Đáng yêu bá đạo, dịu dàng quan tâm."

Quyền Hãn Đình chép miệng chớp mắt một cái, ừ, vẫn được, thế thì... "Tiếp tục

đi!"

Thẩm Loan: "X sử dụng tốt, sức chịu đựng bền bỉ."

Lời này vừa nói ra, khen người nào đó đẹp đến mức khiến người đó sướng

muốn bay lên luôn rồi!

"Tóm lại, người đàn ông của Thẩm Loan em là lợi hại nhất thế giới." Kết thúc

hoàn hảo.

Quyền Hãn Đình suýt nữa bay lên luôn.

Thẩm Loan: "Như thế đã được chưa? Bình giấm chua to bự."

Trên gương mặt người đàn ông thoáng xuất hiện vẻ ngại ngùng, ho nhẹ một cái,

rồi nghiêm chỉnh lại: "Như vậy còn tạm được. Sau này không cho phép khen lão

Ngũ nữa!"

Ấy...

"Không khen trước mặt anh?"

Quyền Hãn Đình hừ lạnh: "Trước mặt người khác cũng không được!"

Thẩm Loan: "..."

"Cục cưng." Anh cúi đầu, dán lại gần tai cô gái, hô hấp ấm áp phun ra: "Em chỉ

có thể là của anh, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài."

Thẩm Loan không khỏi bật cười, Quyền Hãn Đình như thế này khiến cô liên

tưởng đến con hổ "Đi tiểu để đánh dấu lãnh thổ" – vừa hung dữ lại vừa có lòng

tham chiếm hữu cực lớn.

Không dễ dàng tha thứ cho bất kì kẻ nào, dù là đồng loại, xâm lấn địa bàn của

mình, cướp đoạt thức ăn của mình.

Phạm phải, giết!

Vì vỗ về con hổ nào đó đang ăn giấm, Thẩm Loan chỉ có thể cắt đất bồi thường,

nhiệt tình hào phóng lăn giường một lần. Không, hẳn là mấy lần.

Quyền Hãn Đình hài lòng.

Khi tiễn Thẩm Loan đi, thoáng gặp Thiệu An Hành, anh cẩn thận hừ nhẹ một

tiếng, giống như con khổng tước đang hả hê, muốn khoe khoang.

Ngũ Gia: "?" Thằng nhóc này có bệnh à?

Cạch cạch.

Thẩm Loan cong đốt ngón tay lại, gõ gõ kính xe vừa được thay đổi, nó phát ra

âm thanh trầm đục.

Quyền Hãn Đình lấy một khẩu súng lục từ trong ngực ra, cầm lấy nòng súng,

đưa báng súng ra trước mặt cô: "Thử xem?"

Thẩm Loan nhíu mày, trong mắt lóe lên sự hưng phấn.

Thử thì thử.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Kính chắn gió trước sau, cửa sổ xe, cái nào cô cũng thử bắn một phát.

Ngoại trừ vết đạn nhạt còn lưu lại bên ngoài, thì lớp thủy tinh nguyên vẹn

không vết xước.

"Đây là chất liệu gì?" Thẩm Loan không khỏi ngạc nhiên: "Quá cứng."

"Polyme hóa, cùng với gia công hóa học."

Thẩm Loan liên tục gật đầu, có thể thấy được cô khá hài lòng.

"Chẳng qua..." Quyền Hãn Đình nhíu chặt mày, ánh mắt sâu thẳm thâm thúy

nhìn cô chăm chú: "Tại sao muốn thay kính chống đạn?"

Thẩm Loan sững lại.

"Em không lừa được anh, nói thật."

"... Gây thù nhiều quá. Mặc dù không chắc bọn họ bí quá hóa liều sẽ làm ra

chuyện gì có hại tới em, nhưng lo trước khỏi họa cũng đúng mà."

"Ai?!" Đáy mắt người đàn ông chợt xuất hiện sự u ám, sát khí phun trào.

Thẩm Loan không hề nghi ngờ rằng chỉ cần cô nói tên ra, người đó tuyệt đối

không thể sống sang ngày mai.

Không cần biết là như thế nào, cũng mặc kệ ai đúng ai sai, không ngần ngại mà

bênh vực Thẩm Loan. Trong mắt một số người, thì đây là không có mắt, ngang

ngược bạo lực, nhưng trong lòng Thẩm Loan lại vô cùng hưởng thụ sự bao che

này của người đàn ông.

Chẳng qua...

"Yên tâm." Cô cười một tiếng, dựa đầu vào vai người đàn ông: "Em sẽ tự bảo

vệ mình, không để mình bị thương chút nào."

"Nhưng..."

"A Đình, anh phải tin tưởng em. Nếu như ngay cả chút chuyện nhỏ này em cũng

không giải quyết được, thì sao có thể đứng bên cạnh anh, sóng vai cùng anh,

cùng nhau tiến lên?"

Quyền Hãn Đình bị một câu "Đứng sóng vai, cùng nhau tiến lên" làm cho đỏ

mắt, mũi cũng cay cay.

Thì ra, cô nghĩ như vậy.

Thì ra, cô giống như anh...

"Được, anh tin em.

...

Sau ba ngày công bố kết quả, học sinh đăng kí lớp 68 của ban C học viện chính

thức khai giảng.

Miêu Miêu bỏ tiền tiết kiệm ra mua cho mình một chiếc xe thay vì đi bộ, không

cần Thẩm Loan đón, tự mình đi xe đến trường học.

Tuy nói là trường học, nhưng bản chất vẫn khác với cấp ba và đại học.

Đầu tiên, người nhập học ngoại trừ có thân phận "Sinh viên", thì còn là người

nổi bật của ngành nghề nào đó.

Tiếp theo, việc học tập nơi này không gọi là "Học tập", mà gọi là "Bồi dưỡng".

Cuối cùng, toàn bộ áp dụng cách "nuôi thả", không đóng cửa ký túc xá. Sinh

viên đi lại tự do, chỉ cần không đến lớp muộn, không về sớm, hoàn thành các

bài thi với điểm số tiêu chuẩn, thì có thể thuận lợi tốt nghiệp, hoàn thành khóa

học.

Cho nên, tới đây học, không khác gì lắm với việc đi làm, đại đa số đều chọn tự

mình lái xe đi, trong trường cũng có chỗ đậu xe chuyên dụng.

Tính tự chủ khá cao.

Khai giảng cùng lúc với ban C còn có ban A và ban B.

Ngày thông báo tới, Thẩm Loan luyện công buổi sáng về xong mới chuẩn bị

xuất phát, có vẻ không vội vã gì, dáng điệu từ tốn không khác gì đi ra ngoài dạo

phố.

"Loan Loan, sao con vẫn còn ở đây?!" Thẩm Xuân Giang vội vội vàng vàng

quát.

"Cha?" Cô quay đầu lại nhìn.

"Hôm nay là ngày tưu trường, con không quên chứ?"

"Không, con đang chuẩn bị đi ra ngoài."

"Vậy thì tốt rồi, để cha đưa con đi, ông Trần..."

Thẩm Loan ngạc nhiên nhìn ông một cái, không nhiệt tình đến mức như vậy

chứ? Bình thường vào giờ này, Thẩm Xuân Giang đã đến công ty từ lâu rồi,

không phải vì cố ý đợi cô nên mới ở nhà đến bây giờ chứ?

Xùy.

Gia đình này vẫn giống như kiếp trước, vô cùng thực tế.

Thẩm Như làm chuyện sai trái, bây giờ bị ông nội và Thẩm Xuân Giang coi như

không khí không nhìn thấy, còn cô cũng vì trúng tuyển trong cuộc thi với số

điểm cao nhất, được Thẩm Xuân Hàng khen ngợi một câu, thì được coi như bảo

bối?

Thẩm Loan ngược lại cảm thấy không quan trọng, dù sao cũng đã nhìn thấu từ

lâu rồi.

Cũng không biết Thẩm Như có thể chấp nhận được sự chênh lệch giữa thiên

đường và địa ngục không?

"Có làm ba bị muộn làm không? Nếu không con tự lái xe đi cũng được."

Thẩm Xuân Giang liên tục xua tay: "Không muộn. Hôm nay là ngày quan trọng

của con, ba không bận đến mức cả chút thời gian ấy cũng không có."

Thẩm Loan ngại ngùng cười một tiếng, trong mắt là thỏa mãn và quấn quýt:

"Vậy con cảm ơn ba."

Thẩm Xuân Giang được ánh mắt và vẻ mặt ấy làm cho vô cùng thoải mái. Sự

kiêu ngạo và tự hào của người làm cha bắt đầu bành trướng, có một lúc nào đó,

ông thậm chí hận không thể đưa hết tất cả những thứ tốt nhất trên đời đến trước

mặt đứa con gái vừa hiểu chuyện vừa có tương lai này.

"Vậy đi thôi."

Thẩm Loan thay giày xong, cười đuổi theo.

"Mẹ! Mẹ nhìn ba đi... Sao ba có thể như thế chứ?" Thẩm Yên nhìn chằm chằm

hướng hai người rời đi, trong mắt ngoại trừ căm hận, còn có ghen ghét.

Dương Lam đau đầu ngồi trên ghế salon, căn bản không muốn nói chuyện. Mặc

dù Thẩm Khiêm nói không sao cả, Thẩm Loan còn chưa có bản lĩnh để giật đồ

từ tay anh ta, nhưng Dương Lam vẫn không kìm được mà lo lắng.

Suốt cả buổi tối ngủ không được ngon, vừa rồi còn tận mắt thấy Thẩm Xuân

Giang và Thẩm Loan "Cha con tình thâm", càng phiền não vô cùng.

"Mẹ! Mẹ nói một câu đi! Chẳng lẽ để Thẩm Loan vui vẻ sung sướng, cướp đi sự

chú ý của ba từng chút một sao?"

Huyệt thái dương của Dương Lam giật mạnh hơn.

Thẩm Yên không nhận được câu trả lời nào, đã tủi thân lại càng sốt ruột hơn,

suýt nữa nhảy dựng lên: "Mẹ! Rốt cuộc mẹ có nghe con nói gì không? Tối hôm

qua chị cả ở một mình trong phòng khóc đến đỏ cả mắt, mẹ cũng không đau

lòng sao?"

"Đủ rồi!" Dương Lam thình lình đứng lên, sắc mặt tái nhợt tới mức không bình

thường, toàn thân run rẩy.

Thẩm Yên khựng lại, mềm gọng xuống, sợ hãi thăm dò: "Mẹ?"

"Có biết phiền hay không? Con cho rằng chỉ có một mình con buồn khổ, người

khác vui vẻ lắm sao? Tiểu Yên, nên hiểu chuyện! Mẹ vốn cho rằng mấy năm

nay con đã chững chạc hơn không ít, không ngờ con vẫn nóng nảy dễ xúc động

như thế."

"Con..."

"Chị con khóc, chẳng lẽ người mẹ này không đau lòng? Cha con càng ngày

càng tốt với đứa con ghẻ kia, còn ông nội thì lại mập mờ không rõ, con cho rằng

mẹ không sốt ruột sao? Nhưng đau lòng và nôn nóng thì có ích gì? Con và A

Như không thể làm gì được Thẩm Loan, thì chắc chắn sẽ không được coi trọng

trong cái nhà này!"

"Còn có anh mà..."

"Anh của con có chuyện nó cần làm, muốn làm, căn bản là không để ý tới các

con, cho nên, không được thua kém chút nào! Chớ làm loạn nữa!"

Thẩm Yên im lặng, rồi cắn môi: "Nhưng bây giờ chị cả không gượng dậy nổi, ý

chí tinh thần sa sút, lại bị công ty cách chức tạm thời, trong thời gian ngắn chắc

chắn không thể nào đứng lên được."

Trong nháy mắt, ánh mắt Dương Lam trở nên phức tạp.

Có thể trách ai đây?

Chỉ tại A Như nhà mình gây họa.

Nói cho cùng, không phải trong lòng Dương Lam không có oán hận, chỉ là bà

che giấu rất khá.

"Đừng có lo chuyện của chị con nữa, trước tiên quản lý chính mình đi đã! Mỗi

người đều phải gánh vác trách nhiệm vì sai lầm của mình!"

Thẩm Yên không hài lòng, nhưng lại không thể phản bác.

Đúng vậy, chị trở nên như bây giờ, chỉ trách chính tay chân chị ấy không sạch

sẽ.

Mà lúc này, Thẩm Như xuống đến một nửa cầu thang dừng bước tại chỗ chiếu

nghỉ, nghe hết cuộc nói chuyện giữa mẹ và em gái.

Hừ...

Tất cả đều do cô ta?

Đều cảm thấy là cô ta tự làm tự chịu?

Ba thì lạnh nhạt, ông nội coi thường, cùng với mẹ và em gá khoanh tay đứng

nhìn, thì ra cái gọi là "Tình thân" lại yếu ớt và xấu xí đến như thế, không chịu

nổi một vết thương.

Cô ta cắn chặt răng, tay xiết chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay, lại dường như

không cảm thấy đau nhức, trên gương mặt chết lặng đã đóng băng.

Cuối cùng, cô ta lặng lẽ quay người, trở lại trên lầu, tựa như chưa từng đi

xuống, cũng không nghe thấy những lời kia.

Nhưng, thật sự không nghe thấy sao?

Trái tim đã lạnh, cho dù ấm lại, cũng khó có thể phá được sự ngăn cách.

Mà ngăn cách thế này, giống như một hạt giống vô tình bị gieo vào trong lòng,

yên lặng sinh sôi, cho đến khi hoàn toàn trưởng thành, thì chính là lúc sẽ điên

cuồng hủy diệt!

"A Như."

Thẩm Như dẫm chân xuống, đột nhiên ngẩng đầu: "Anh?!"

Thẩm Khiêm mặc một bộ âu phục cắt may chỉnh tề, ống quần thẳng như đao cắt

dài tới mặt giày da sáng bóng, không dài cũng không ngắn, vừa đủ.

Anh ta đứng trên chỗ rẽ lầu hai, điềm tĩnh, tỉnh táo, giống như một con sói

hoang đang đi săn.

Không phải bất động, mà là thời cơ chưa tới.

Thẩm Như lại cúi đầu.

"Nhìn anh." Thẩm Khiêm lạnh lùng mở miệng.

Cô ta lại chỉ lắc đầu.

Sợ khi mình ngẩng đầu lên, lại không nhịn được mà tủi thân, lại không kìm

được rơi nước mắt, lại không kìm được lộ ra sự yếu ớt và tự ti ở trước mặt

người anh trai mà cô ta coi là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, thậm chí là kẻ thù.

"Không có ai sẽ thuận buồm xuôi gió, nếu như ngay cả chướng ngại vật ấy em

cũng không chịu được, thì ở nhà ăn uống chịu chết đi."

Thẩm Như đột nhiên ngẩng đầu: "Không, em không muốn!"

"Vậy thì suy nghĩ lại thật kĩ, tỉnh táo lại."

"Anh, anh có thể nhanh đi cứu Văn Cẩn được không?" Cô ta cẩn thận từng li

từng tí.

Ánh mắt người đàn ông vẫn dịu dàng như cũ, dáng vẻ vô cùng nho nhã, lại có

thể nói ra lời nói cực kì lạnh lùng.

"Đây là anh ta hy sinh tất cả vì em, cũng là chấp nhận tổn hại vì em làm chuyện

sai trái. Anh sẽ không cứu, cũng không có khả năng cứu!"

Thẩm Như lùi lại nửa bước, giống như bị sét đánh.
Bình Luận (0)
Comment