Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 322

Cô ta gợi ý, Văn Cẩn làm theo. Đây là sai lầm, cũng là bài học.

Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Thẩm Loan "Tất cả chuyện này không

phải từ chị mà ra sao?"

"Chị cả, nếu chị quan tâm Lý Văn Cẩn như vậy, sao lúc anh ta đứng ra gánh tội

thay, chị không lên tiếng thừa nhận vậy?"

"Chỉ cần chị muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể cứu anh ta. Vì vậy, đừng hỏi tôi

muốn làm gì, mà hãy tự hỏi chị muốn thế nào đi."

Thẩm Như đờ đẫn, thân thể loạng choạng như lá vàng mùa thu run run rẩy rẩy,

bất lực nhìn bản thân chỉ có thể rơi theo gió.

Người đàn ông ánh mắt bình tĩnh như cũ, không hề thương hại, cũng không

đồng tình, bỏ lại một câu rồi nhanh chóng rời đi "Tự lo liệu cho tốt.".

........................

Học viện Khải Hàng nằm bên bờ sông Ninh Giang, lưng tựa núi, view bờ sông,

địa điểm cực kì rộng rãi. Nghe nói năm đó khi Thẩm Xuân Hàng làm giảng

viên, mảnh đất này vẫn chưa được khai thác, cơ sở phương tiện giao thông

không thuận lợi, bên trên biết có nhà đầu tư làm giáo dục liền nhanh chóng phê

duyệt cho xây dựng trường học.

Theo mức độ đô thị hóa ngày càng phát triển, chưa đến 5 năm, khu ven sông đã

trở thành khu dành riêng cho người giàu, quảng trường rộng lớn, khu thương

mại cũng dần dần khởi công, thở thành top 10 nơi đáng sống nhất thành phố

Ninh.

Lúc Rolls Royce dừng ở vườn hoa khuôn viên, không hề có ánh mắt tìm tòi

nghiên cứu, nghiền ngẫm, chỉ có cực kỳ yêu thương sùng bái.

Bên trong xe: "Cảm ơn ba, con xuống xe trước ạ."

"Đợi đã." Thẩm Xuân Giang đột nhiên lên tiếng, Thẩm Loan dừng động tác,

quay đầu lại. Chỉ thấy ông ta từ trong cặp lấy ra một tờ chi phiếu, tươi cười thân

thiết, giống hệt người cha hiền từ.

"Loan Loan à, đây là 10 vạn, muốn mua gì thì mua, không đủ thì gọi cho ba.

Con gái nhà họ Thẩm, nhất định không được thiếu tiền, nghe chưa?"

Thẩm Loan không khách khí với ông ta, nhận lấy chi phiếu, cười ngọt ngào nói

cảm ơn.

"Ừ, đi đi. Ba đã nói chuyện với chú út, có việc gì thì tìm chú ấy nhé."

"Vâng ạ."

Thẩm Loan đứng bên đường, cười theo đến khi không thấy đuôi xe mới quay

người vào lớp.

Hôm nay cô mặc đồ bình thường, váy liền màu trắng, tóc cột đuôi ngựa, sandal

đơn giản lộ bàn chân trắng trẻo xinh xắn. Gió man mát, lay động góc váy, cảm

giác thanh xuân tươi đẹp, giống cô sinh viên ngây thơ, đơn thuần khả ái.

Nhưng Khải Hàng không phải trường đại học.

Những người vào đây học, ban A đều là doanh nhân thành đạt, đến ban C là

những người vô cùng xuất sắc, tự thân thi vào, sáu bảy mươi tuổi hay hai mươi

tuổi cũng không khác biệt.

Vậy nên, tuổi trẻ non nớt, tinh thần phấn chấn giống Thẩm Loan vô cùng hiếm

gặp.

Thân hình mảnh mai, cao ráo, từ Roll-Royce bước xuống càng giống hạc giữa

bầy gà.

"Em gái này thật trẻ trung."

"Có phải người ban C chúng ta không?"

"Nhìn thế nào cũng không giống."

"Tại sao?"

"Có thấy chiếc váy cô ấy mặc không, thuốc bộ sưu tập mới nhất năm nay của

TWO, chỉ một màu trắng đơn thuần, kiểu dáng đơn điệu, nhiều ngôi sao nổi

tiếng cũng không dám mặc thử, giá cả càng không phải nói..."

"Hàng vạn ư?"

"Đúng vậy, không giống người làm công ăn lương như chúng ta, có lẽ ít nhất

cũng phải lãnh đạo cấp cao nhưng tuổi lại không khớp lắm. Chỉ có thể là ban B,

người thuộc đám phú nhị đại kia thôi."

" Haizzz chúng ta trời sinh không được ngậm thìa vàng..."

"Hâm mộ thì có đuổi cũng không theo kịp người ta, nhanh đi báo danh thôi..."

"Nghe nói năm nay trường chúng ta thay đổi quy định, công khai bảng thành

tích, cô xem chưa?"

"Xem rồi, thủ khoa Thẩm Loan?"

"Người này là ai nhỉ, quá là trâu bò đi. Thủ khoa điểm tuyệt đối? Tôi nằm mơ

cũng không dám nghĩ đến."

"Không vội, sau này sẽ là bạn học, kiểu gì cũng gặp nhau mà."

"Uhm"

Thẩm Loan hoàn toàn không quan tâm, xung quanh bàn tán chẳng qua giống

như gió thoảng bên tai, không cần để ý.

"Thẩm tổng." Cuối hàng cây xanh mưới, cô gái tươi cười vẫy tay như mèo chiêu

tài, vô cùng đáng yêu.

Thẩm Loan tươi cười bước nhanh qua " Đến bao giờ vậy?"

"30 phút rồi, tôi còn ở bãi đỗ xe đợi, vẫn không thấy xe của cô."

"Tôi không lái xe" Đột nhiên nhớ tới gì đó, liền nhướng mày "Cô có phải nên

đổi cách xưng hô không?"

"À, Loan Loan..."

Hai người cùng nhau đến phòng giáo vụ đăng ký, lĩnh thẻ tên, lúc vào lớp cần

dùng ddeeer điểm danh.

Hội trường bậc thang đã gần đông đủ, Thẩm Loan cùng Miêu Miêu vào lớp, thu

hút không ít ánh mắt.

Một cao một thấp, một gầy một béo, công chúa ưu nhã cùng cô hầu gái mập

mạp, đối lập thôi cũng không cần phô trương thế chứ.

Mọi người túm tụm thì thầm to nhỏ, nhưng hai đương sự giống như không quan

tâm, tìm chỗ ngồi, bất kể động tác hay thần thái cũng không thể bắt bẻ.

"Không phải cô gái chúng ta gặp ở sân trường à, sao lại vào ban C, chắc không

phải đi nhầm lớp chứ???"

"Chắc không đâu..."

"Vậy là không phải phú nhị đại, mà thi vào đây bằng thực lực?"

Hai người mắt đối mắt, không khỏi thảng thốt "Trên đời này đáng sợ nhất

không phải người khác xinh đẹp, gia thế tốt, mà đã lớn lên xinh đẹp, gia thế tốt

lại còn nỗ lực hơn người..."

Không cho người ta đường sống mà.

9 giờ đúng, cơ bản đã đông đủ.

9 giờ 30 phút, giảng viên ngoài 30 tuổi, nam nhân văn nhã, tay cầm chén trà, tay

kẹp tài liệu đi vào bục giảng.

Thẩm Loan nhướng mày, à thì ra là người quen.

"Trước hết, chúc mừng anh chị từ trong nhóm hàng vạn thí sinh, trổ hết tài

năng, trở thành học viên ban C của Khải Hàng. Tiếp theo, xin tự giới thiệu, tôi

là Trương Phàm, chủ nhiệm lớp."

Người đàn ông diện mạo nho nhã, giống thư sinh yếu đuối nhưng nói chuyện

nhanh nhẹn, dứt khoát, cho người ta cảm giác dễ chịu. Cũng có thể do Trương

Phàm tuổi trẻ, không giống tưởng tượng của mọi người, hình tượng giảng viên

tầm 5-60 tuổi, lời nói giáo thụ thấm thía không ngừng thu nhỏ lại. Cảnh đẹp ý

vui.

Tiếp theo, không khác sinh viên đại học là mấy, từng người đứng dậy giới thiệu

bản thân, vừa là điểm danh.

Người đầu tiên, "Thẩm Loan."

Trương Phàm vừa dứt lời, cả khán phòng xôn xao, chỉ cần xem qua bảng thành

tích sẽ thấy cái tên này không quá xa lạ, thủ khoa điểm tuyệt đối, muốn xem nhẹ

cũng khó.

Thân ảnh màu trắng đứng dậy. Lần này tiếng xôn xao to dần.

"Trẻ như vậy sao?"

"Mới tốt nghiệp đại học?"

"Không phải cần 3 năm kinh nghiệm mới có thể ghi danh ư?"

"Vóc dáng ít nhất cũng phải 1m7, lại còn gầy, sao không thi người mẫu đi."

.....

"Qủa nhiên là cô ấy."

"Cô còn nói người ta ban B phú nhị đại, không nghĩ tới người ta ban C đại học

bá đâu."

"Cô ấy đã đủ 25 tuổi chưa nhỉ?"

"Chắc chưa đâu"

"Có phải thiếu nữ thiên tài trong truyền thuyết không vậy."

Thẩm Loan mắt nhìn thẳng, nhàn nhạt mở miệng —— "Thẩm Loan, sau này

mong được giúp đỡ." Nói xong, hơi hơi gật đầu, sau đó, liền không có sau đó.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cô cũng chỉ nói một câu rồi bình tĩnh

ngồi xuống.

Trương Phàm thu hồi ánh mắt, biểu tình không chút dao động nhưng nội tâm lại

không bình tĩnh như vậy. Tuy rằng đoán trước cô sẽ thi không kém, nói cho

cùng, lúc nói chuyện cùng cô ở ngoài trường thi, trong lúc lơ đãng thể hiện sự

tự tin càng dễ làm người ta tin phục, không nghĩ kết quả thi có thể tốt như vậy.

Từ xưa đến nay, Khải Hàng chưa hề có ngoại lệ, điểm tuyệt đối, ngoại trừ thực

lực, còn cả chút may mắn.

Phần thi phụ của Thẩm Loan qua lần chấm đầu tiên của giám khảo, bởi vì đáp

án không thể phản bác, con đường giải không tầm thường mà bị đánh trượt.

Là anh ta và Lưu Mẫn lúc kiểm tra bài lần 2, xem đến bài của cô, giữa những

hàng chữ biểu hiện tinh thần thực tế vô cùng tán thưởng, cuối cùng kết luận 110

điểm tròn. Nếu không soát đến bài của cô, thì chỉ có thể là 0 điểm mà thôi.

Cô có thể được 100 điểm, nhưng tuyệt đối không thể hoàn mỹ kết quả 110 điểm

như vậy. Đấy chính là may mắn.

Cảm thán trong lòng giây lát, Trương Phàm đọc cái tên thứ hai..." Tưởng Thạc

Khải."

"..."

"Tưởng Thạc Khải?"

Vẫn không có người đáp.

Trương Phàm nhíu mày, thi đỗ Khải Hàng có bao nhiêu khó khăn, chắc thí sinh

đều hiểu, vì vậy tư cách truyngs tuyển mới vô cùng quý giá, lần đầu tiên anh ta

gặp trường hợp học viên không điểm danh.

Kể cả mấy khóa trước, cho dù muốn đi WC cũng đành nhịn, không dám tự ý rời

đi, đừng nói đến hành vi đi trễ thế này?

"Tưởng Thạc Khải." Trương Phàm lại điểm danh lần nữa, ngữ khí lạnh lùng,

"Hết thời gian điểm danh, hủy bỏ tư cách nhập học, hiện tại, tôi đại diện phòng

giáo vụ tuyên bố Tưởng Thạc Khải..."

"Chủ nhiệm, thầy vội gì thế? Không phải tôi ở đây sao?" Giongj nói khàn khàn,

lười biếng vang lên từ góc lớp. Thanh niên trẻ tuổi, tay chống bàn đứng dậy, vặn

mình. Ánh mắt có chút không đứng đắn nhưng gương mặt điểm trai kia kèm

mái tóc rối tung vô tình tăng thêm vài phần gợi cảm.

Nhưng gương mặt này quá mức vô tình, lãnh đạm. Lại dùng giọng điệu này nói

chuyện với chủ nhiệm... Mọi người ánh mắt vi diệu nhìn sang, lại nhìn sắc mặt

không tốt của Trương Phàm...

"Lần sau trả lời sớm một chút, đừng để tôi gọi đến lần thứ ba."

"Vâng." Vẫn thái độ bất cần như cũ.

Nếu đang ở tiểu học trung học, Tưởng Thạc Khải chắc chắn là nam sinh lạnh

lùng, vô tình, bất trị, dám cùng thầy giáo thái độ, thường xuyên bắt nạt bạn học,

đi học cũng không nghiêm túc nghe giảng, bài tập không bao giờ làm, nhưng

thành tích lại tốt đến mức người ta ghen tị.

Phải nói bạn học này thành tích chỉ sau Thẩm Loan, Á khoa. "Ác ma nam thần"

khiến các nữ sinh muoons tới gần nhưng sợ bị tổn thương, càng nhịn không

được mà tò mò.

Trương Phàm tuy có bất mãn, nhưng cũng vẫn chưa tức giận, trầm giọng nói:

"Đứng lên tự giới thiệu đi."

Tưởng Thạc Khải làm theo, chàng trai 1m85 cao gần đến trần phòng học.

"Tưởng Thạc Khải, hết."

Lời ít ý nhiều, nói xong liền ngồi, so với Thẩm Loan còn nhanh gọn hơn.

Miêu Miêu khẽ chạm tay Thẩm Loan, nhỏ giọng thì thầm" Sao tôi thấy cậu ta

có chút quê quê nhỉ?"

"Thật à?"

"Cô xem kiểu tóc của anh ta, có phải loại N năm trước thịnh hành không"

Thẩm Loan nhướng mày, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên kia. Cứ tưởng nhẹ

nhàng liếc mắt, ai ngờ chạm phải ánh mắt anh ta. Thẩm Loan không những

không né tránh, ngược lại, bình tĩnh đón nhận, giống như đang ngắm cảnh,

không phải nhìn trộm bị bắt tại trận.

Tưởng Thạc Khải từ mới đầu trào phúng chán ghét, lúc cô gái không kiêng dè

đánh giá anh ta, từ thận trọng dần biến thành tìm tòi nghiên cứu. Cuối cùng kết

luận, cô gái này, lá khan không nhỏ.

Dám mắt đối mắt với anh ta quá mười giây!

Nếu Thẩm Loan biết được suy nghĩ trong đầu anh ta, hẳn sẽ cười lạnh: Anh

tưởng anh là ai? Medusa chắc? Nhìn lâu thêm liền hóa đá?

Nhìn đủ biết những gì cần biết, Thẩm Loan thu hồi ánh mắt. Miêu Miêu bên

cạnh lại khẩn trương "Anh ta...đang nhìn về phía chúng ta? Chắc không phải

nghe rõ chúng ta nói gì chứ?"

"Yên tâm, không nghe thấy."

"Vậy là tốt rồi."

"Nhưng mà, đúng là rất quê..."

Miêu Miêu chớp mắt, cười nhẹ "Tôi nói mà, những người dùng kiểu tóc Smart

thế này, đều không bình thường."

Thẩm Loan ho nhẹ "Cô sai rồi"

"...?"

"Tóc anh ta loạn như vậy vì mới ngủ dậy."

"...!"

"Nếu không, tại sao điểm dành 3 lần mới nghe chứ?"

"Thật à? Tôi không nhìn kỹ...nhưng mà Loan Loan, sao cô phát hiện ra vậy?"

"Trên mặt có vết ngủ, khóe miệng có nướng miếng..."

"..."

Cả lớp 68 người điểm danh xong, cũng vừa hết buổi sáng. Thẩm Loan phát

hiện, tỷ lệ nam nữ không cách biệt lắm. Không biết là trùng hợp, hay là nam nữ

chiêu sinh nhân số hạn chế.

Buổi chiều không có tiết, giải tán ngay tại chỗ, Trương Phàm đã phát cho mỗi

người thời khóa biểu, mặt sau ghi chi tiết giáo trình cần cho từng môn. Từng

dòng người nối đuôi nhau ra khỏi hội trường.

Lúc đi ngang qua bục giảng, Trương Phàm: "Thẩm Loan, em ở lại một lát."

Miêu Miêu chần chờ, thu được Thẩm Loan ánh mắt ý bảo đi trước đi, mới cười:

"Chủ nhiệm Trương, em không phiền hai người, tạm biệt ạ."

Trương Phàm gật gật đầu.

"Chủ nhiệm Trương tìm tôi có việc gì?"
Bình Luận (0)
Comment