Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 458

"Không phải về nhà ăn tết sao? Về Ninh Thành sớm thế làm gì? Ăn uống vui

chơi thỏa thích, lại còn có người đẹp ở bên cạnh, tìm em làm cái gì? Em cũng

không biết ưỡn cổ nũng nịu gọi "anh Đình"."

"Loan Loan, không phải như em nghĩ đâu, nghe anh giải thích xong đã rồi mới

tuyên án có được không?" Người đàn ông gượng cười, bỗng dưng có cảm giác

không biết làm sao, trăm miệng cũng không giải thích được.

"Không nghe. Không được." Người phụ nữ không thèm quay đầu lại.

Bỗng dưng, một điệu cười nhẹ tràn đến từ sau lưng, từ tính trầm trầm lạnh lẽo,

vô cùng dễ nghe...

Quyền Hãn Đình trực tiếp đưa tay kéo người vào trong lòng.

Động tác của người đàn ông mạnh mẽ mà bá đạo, hơi thở nóng rực tỏa ra trên

đỉnh đầu khiến Thẩm Loan bừng tỉnh trong nháy mắt.

Đến tận bây giờ cô mới thật sự tin, người đàn ông này cứ không có cơ sở xuất

hiện trước mắt, ôm một bó hoa hồng, nói mấy lời tình cảm vụng về, ôm cô vào

lòng.

Khoảnh khắc đó, mũi Thẩm Loan bỗng dưng cay cay muốn khóc.

Đã có lúc cô không sợ một mình, bởi vì sinh ra đã không có bố mẹ yêu thương,

cô sớm đã quen với cô đơn.

Kiếp trước ước mong cao xa muốn có hơi ấm gia đình, vì thế cô rất nỗ lực để

dung hòa vào nhà họ Thẩm nhưng hiện thực lại dạy cho cô một bài học đẫm

máu, cái giá chính là sinh mệnh của cô.

Vì thế kiếp này cô thề sẽ cắt đứt tình cảm, không dẫm lên vết xe đổ nữa.

Nếu như đồ đã định trước là sẽ không thuộc về mình vậy thì cần gì phải cưỡng

cầu?

Nhưng Quyền Hãn Đình lại dùng một thái độ mạnh mẽ chen vào trong cuộc

sống của cô, từng chút từng chút một in dấu vào trong sinh mệnh cô.

Đợi Thẩm Loan bừng tỉnh lại, mới nhận ra mình đã không thể rời khỏi anh.

Thói quen là một chuyện rất đáng sợ.

Lúc quen với bên gối có tồn tại một người khác, quen với ỷ lại, thì cô không có

cách nào một sống tiếp cuộc sống một mình.

Tựa như, một người nếm trải mọi cay đắng, bỗng dưng nhặt được một viên

đường, lại không nhịn được cám dỗ ăn mất viên đường đó. Đầu lưỡi tùng chút

một quen với vị ngọt, sao lại can tâm trở về những ngày tháng nếm đầy những

vị cay đắng lúc đầu?

Khoảnh khắc nhìn thấy Quyền Hãn Đình, Thẩm Loan tủi thân, tức giận, nhưng

nhiều hơn vẫn là sự an tâm.

Anh trở về rồi, trở về tìm cô.

Những lo lắng và buồn phiền trên khuôn mặt không giống làm bộ.

Khoảnh khắc đó, không cần giải thích bất cứ cái gì, Thẩm Loan đã lựa chọn tin

tưởng anh.

Nhưng tin tưởng là một chuyện, tức giận lại là một chuyện khác.

Cô biết Quyền Hãn Đình sẽ không bị người phụ nữ khác dụ dỗ, cũng sẽ không

vô duyên vô cớ không nghe điện thoại.

Nhưng anh để một người phụ nữ vào phòng lúc đang đi tắm, điều này tuyệt đối

không phải giả.

Quyền Hãn Đình xoay người cô lại, giữ chặt bả vai cô, giống như chỉ cần buông

lỏng một chút, thì Thẩm Loan sẽ chạy mất.

"Anh đảm bảo, tuyệt đối sẽ không có lần sau."

Người phụ nữ hừ lạnh: "Thà tin trên đời này có quỷ còn hơn tin vào miệng đàn

ông."

"Anh thề."

"Nếu như anh thật sự có lòng, thì dùng hành động chính minh cho em xem là

được, nếu như anh chỉ lấy lệ, cho dù có thề độc đi nữa, bảo đảm hơn nữa cũng

chỉ là nói suông."

"Được."

Kéo cô ôm chặt vào lòng, siết chặt hai cánh tay như kiềm sắt, siết chặt hơn nữa,

dường như muốn hòa người phụ nữ trong lòng vào tận trong xương tủy.

Anh nói: "Loan Loan, anh rất nhớ em..."

Thẩm Loan cười, mắt ngấn lệ tuôn trào.

Đầu ngón tay thô ráp khẽ lau khóe mắt cô: "Em thì sao? Có nhớ anh không?"

"Muốn đánh anh, có tính không?"

*Trong tiếng Trung "nhớ" và "muốn" đều là "想".

Quyền Hãn Đình: "..."

"Anh bỏ ra, hoa của em còn chưa cắm."

"Không vội."

"?"

Người đàn ông chầm chậm cúi đầu, khoảnh khắc hai môi chạm vào nhau, tất cả

mọi thứ đều biến thành hợp lý, tràn ngập dịu dàng, thùy mị lưu luyến.

Từ trước đến giờ Thẩm Loan chưa hề biết, Quyền Hãn Đình cũng có thể dịu

dàng như vậy, đầu lưỡi lướt qua mỗi góc trong miệng cô, trằn trọc, mài nhẵn,

không còn là động tác cuồng nhiệt khi hai người hôn nhau, anh giống như đang

che chở cho một món đồ sứ dễ vỡ, giống như nâng niu một báu vật trong lòng

bàn tay, yêu, tiếc, trân trọng.

Một hồi dây dưa, hai người ngã lên giường, ánh mắt người đàn ông hơi xiết lại,

vội vàng dùng tay nâng eo cô lên, mà bản thân cũng khá là có kỹ thuật nghiêng

người đè lên, nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, mọi thứ vừa tốt đẹp.

Tách—

Tắt đèn.

Chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở quấn lấy nhau, nhịp thở người đàn ông nặng

nề, hai mắt người phụ nữ mơ màng, trong cảnh tối tăm, chỉ có thể nhờ vào ánh

trăng hắt vào từ cửa sổ đối mặt nhìn nhau, trong yên tĩnh, đến hơi thở cũng có

thể nghe thấy rõ ràng.

Người đàn ông vùi đầu vào hõm cổ trắng nõn ấm áp của người phụ nữ, mùi

thơm nhàn nhạt làm anh khó tự kiềm chế.

Thẩm Loan nhếch môi, trong nháy mắt cảnh đẹp phong tình dị che kín trong

bóng đêm trầm nặng: "Sao lại tặng hoa?"

"Bù đắp lỗi lầm."

"Là anh tự nghĩ ra?"

Người đàn ông do dự trong nháy mắt lắc đầu: "Không phải."

"Ai làm quân sư cho anh?"

"Khụ... bà ngoại." Hơi dừng lại: "Còn có cả ông ngoại, em họ."

Thẩm Loan ngạc nhiên: "Bọn họ... biết hết rồi?"

"Xem em đang chỉ cái gì?"

"?"

"Nhưng không sao. Cho dù là bạn gái của anh, hay là nguyên nhân hậu quả

khiên em tức giận, họ đều biết hết rồi."

Thẩm Loan: "!"

"Anh tiền trảm hậu tấu*!"

Anh nhẹ nhàng hôn xuống môi cô, sửa chữa: "Đây là thẳng thắn."

"Vậy..." Thẩm Loan mím môi: "Họ nói gì rồi?"

"Bà ngoại khen em."

"Vị ảnh hậu siêu cấp sống như một truyền kì?"

Quyền Hãn Đình dở khóc dở cười: "Bà ngoại đã rời khỏi ngành giải trí từ lâu

rồi."

"Vậy cũng không ảnh hưởng gì đến sự sùng bái của em với bà."

"Bà ngoại mà nghe thấy lời này của em, nhất định sẽ rất vui."

Thẩm Loan: "Vậy ông ngoại anh?"

"Họ đều không quản nhiều, chỉ cần anh thích là được."

Nói xong, cởi đồ cô ra, mạnh mẽ muốn hôn.

Thẩm Loan hít vào một hơi lành lạnh, đưa tay che miệng anh.

Động tác của Quyền Hãn Đình dừng lại, lại thuận thế in nụ hôn lên lòng bàn tay

trắng trẻo mềm mại của cô, nơi sâu thẳm của đáy mắt, lướt qua một tia gian tà.

"Không cần mặt mũi!"

"Người em từ trên xuống dưới, có chỗ nào anh chưa từng hôn?"

Thẩm Loan: "..."

Kính coong! Kính coong!

Có người ấn chuông.

"Giám đốc Thẩm? Loan Loan? Mở cửa ra một chút, cô có một túi đồ quên

không cầm."

Là Miêu Miêu.

"Là nước hoa, của G!"

Kính coong! Kính coong!

"Ấy? Người đâu rồi? Giờ này rồi, không có trong phòng, còn có thể đi đâu

được?"

Thẩm Loan vừa ngồi dậy thì lại bị người nào đó ấn trở lại giường: "Không được

đi."

"Miêu Miêu vẫn còn đang ở ngoài cửa..."

"Cô ấy không thấy trả lời tự nhiên sẽ đi thôi."

Quả nhiên, đợi lâu không thấy Thẩm Loan mở cửa, Miêu Miêu đoán chắc cô

đang ở trong phòng tắm không nghe thấy, cũng không ấn chuông nữa, tiếng

bước chân dần dần đi xa.

Đó!

Giờ không phải mở cửa nữa rồi!

Quyền Hãn Đình lại đè Thẩm Loan xuống, hai tay chống người lên, ở giữa có

một khoảng cách, chăm chú ngóng nhín khuôn mặt người phụ nữ.

Thẩm Loan bị ánh mắt có ý xâm lược của anh làm cho hai má nóng lên: "Có gì

đẹp..."

Cô đưa hay tay ôm má.

Quyền Hãn Đình bị dáng vẻ xấu hổ của cô chạm tới, cả người nóng rực như lửa

đốt.

Đang định một bước hành động, bỗng dưng điện thoại báo tin tin nhắn.

Vì trước đó dây dưa, điện thoại của Thẩm Loan rơi từ trong túi xuống giường,

bây giờ nhìn sang màn hình hiện thị, vị trí của hai người liếc nhìn là có thể nhìn

thấy nội dung tin nhắn.

Miêu Miêu: [Giám đốc Thẩm, cô sót một túi đồ, tôi để ở quẩy lễ tân, nhớ đi lấy.

Với cả anh chàng đẹp trai ở quán bar trước đó hỏi thăm số điện thoại của cô vẫn

chưa từ bỏ, đi theo đến cả khách sạn, lúc tôi vừa mới đi ra ngoài thì thấy anh ta

đang nôn ở vườn hoa nhỏ bên ngoài, cô tự mình chú ý. Chúc ngủ ngon!]
Bình Luận (0)
Comment