Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 459

Mí mắt Thẩm Loan giật giật, bỗng dưng ngước mắt lên nhìn, sắc mặt người đàn

ông xanh xám, vô cùng khó coi.

"Đi bar?"

"..."

"Cuộc sống về đêm phong phú quá nhỉ?"

Thẩm Loan cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh: "Em có thể giải thích... a..."

Nụ hôn của người đàn ông mạnh bạo, giống như muốn cô ý làm cô đau, lực vừa

mạnh vừa nặng.

Môi bị cắn đau nhức, uổng công vừa nãy cô còn nói người đàn ông này dịu

dàng.

Dịu dàng con mẹ nó... rõ ràng là đội lốt người, nhưng lại làm những việc của

cầm thú.

Chút áy náy và cận thận dè dặt còn lại hiện tại của Quyền Hãn Đình cũng đã bị

ném đến một xó của chân trời nào đó, người phụ nữ này cũng thật là...

Một ngày không làm là thiếu đòn!

Anh mới đi được mấy ngày đã chạy đến quán bar lêu lổng, lại còn trêu hoa ghẹo

nguyệt, người cũng theo đến tận khách sạn rồi.

Trong tin nhắn nói cái gì?

Anh chàng đẹp trai?

Hừ!

Thẩm Loan, em đúng là lợi hại!

Lúc hai môi rời khỏi nhau, người phụ nữ thở một hơi, khuôn mặt đỏ ửng: "Em

đã từ chối rồi. Anh từ cứ theo đến khách sạn thì em biết làm thế nào?"

Quyền Hãn Đình tức nghiến chặt răng, cúi người xuống, còn muốn tiếp tục.

Thẩm Loan tránh không kịp: "Người ta chỉ quanh quẩn ở dưới tầng, anh đã

không vui rồi, em còn chưa truy cứu chuyện anh giấu một người phụ nữ trong

phòng, vậy có phải em càng nên không vui? Không có đạo lý chỉ cho phép quan

phóng hỏa mà không cho dân chúng đốt đèn?"

Lời này vừa nói ra, người đàn ông như quả bóng da bị xì hơi, trong mắt tràn đậy

sự bất lực không biết làm thế nào: "Không phải đã bỏ qua một bên rồi sao?"

"Là anh soi mói em trước."

Ý là nói, vậy thì đừng trách em nhắc lại chuyện cũ.

"Đó là ngoài ý muốn..."

"Ngoài ý muốn?" Âm điệu của Thẩm Loan bỗng dưng cao lên, cô không thích

kiểu vượn cớ và tìm lý do thoái thác như vậy, thậm chí có thể nói là rất ghét.

"Người vào trong phòng của anh, còn nói anh đang tắm, không có thời gian

nghe điện thoại của em. Cho dù là cố ý hay vô ý; cho dù là ngoài ý muốn hay là

tất nhiên, cô ta vào trong phòng anh, động vào điện thoại của anh, đây— đều là

sự thật!"

Quyền Hãn Đình câm lặng không biết nói gì, Thẩm Loan nói không sai, phòng

thủ không nghiêm, lỗi là do anh.

"Được rồi được rồi, chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa, đi ngủ!"

Nói xong, cởi quần áo lỏng lẻo trên người cô ra, đè người lên.

Thẩm Loan vẫn đang trong trạng thái ngơ ngác.

Không phải muốn giảng đạo lý sao? Sao nói thay đổi là thay đổi?

Lúc bắt đầu trở tay không kịp, cô không có một chút phòng bị nào...

Sau lần đầu tiên, Quyền Hãn Đình dựa vào đầu giường, khuôn mặt thỏa mãn.

Rõ ràng có thể thấy, bữa ăn này rất thịnh soạn.

Người phụ nữ bọc trong chăn, mồ hôi ướt đẫm tóc mai, môi đỏ hơi sưng, hai má

đỏ hồng, nhưng tinh thần vẫn tốt.

Quyền Hãn Đình muốn hút thuốc, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.

Nhưng trước đó vẫn không quên hỏi Thẩm Loan trước: "... Có thể không?"

Cho thịt là ông lớn, bắt buộc phải hầu hạ cẩn thận.

"Bình thường không hút, sao cứ phải hút vào lúc này?" Đức hạnh thối tha gì

vậy?

"Hút sau khi làm xong, không giống nhau."

"Không giống ở chỗ nào?"

"Cảm giác."

Thứ mà đời này đàn ông theo đuổi chỉ đơn giản có ba thứ—

Tiền, quyền, phụ nữ.

Hai thứ trước Quyền Hãn Đình đều đã có, thứ cuối cùng là thứ mới có được

không lâu, nhưng lại là thứ anh để tâm nhất.

Muốn một lần, tham hai lần, nhớ nhưng ba lần bốn lần, mong ngóng năm lần

sáu lần, mãi mãi đều không thể đủ.

Ngoại trừ giúp đỡ mệt mỏi thì khói thuốc còn giúp trấn tĩnh lại.

Không hút một điếu để dịu lại, anh chỉ sợ mình sẽ kéo cô tiếp tục điên cuồng,

kiểu không cần lý trí, không dùng mạng.

Thẩm Loan đối diện với ánh mắt nguy hiểm của anh, vô thức gật đầu: "Có thể."

Trực giác nói nếu không cho anh hút, người này sẽ lập tức hóa thành con sói.

Mùi khói thuốc nhanh chóng chui vào mũi cô, Thẩm Loan cảm thấy ngứa ngáy

trong lòng.

Thẩm Loan lấy "kurosu" trong hộp ra, rút một điếu, đưa tay về phía Quyền Hãn

Đình: "Bật lửa."

Quyền Hãn Đình liếc mắt, nhìn thấy thuốc lá nữ cũng không ngăn cấm, cầm bật

lửa đưa cho cô.

Tách tách!

Ngọn lửa cháy lên cao, Thẩm Loan ngậm điếu thuốc, mí mắt hơi cụp xuống,

lông mi run run.

Làm cho Quyền Hãn Đình nhất thời dao động.

Có những người chỉ tiện tay vén tóc một cái cũng thành cử chỉ mê hoặc người.

Sức chống cự của Quyền Hãn Đình đối với Thẩm Loan – bằng không.

Ngứa tay, động lòng, hận không thể lập tức bổ nhào vào cô.

"Này." Thẩm Loan trả bật lửa lại cho anh, nghiêng người tựa vào đầu giường,

vai nửa thân trần, trên đó vẫn còn vài dấu vết do anh để lại, những dấu vết đỏ

loang lổ.

Kiếp này Thẩm Loan không nghiện thuốc, nhưng kiếp trước cô đủ cả rượu lẫn

thuốc.

Vì thế cô sẽ hút nhưng không tham.

Tính tự kiềm chế mạnh mẽ đòi hỏi cô nhất định phải nghiêm ngặt về quy luật

làm việc nghỉ ngơi và thói quen sinh hoạt, mục địch duy nhất là chăm sóc cơ thể

thật tốt.

Chỉ là bầu không khí hôm nay quá tốt, Quyền Hãn Đình lại ở bên cạnh mê hoặc

cô.

Cô mới không nhịn được muốn nếm thử mùi vị đã lâu không được chạm vào

này.

Cô chỉ hút mấy lần, phần lớn vẫn là kẹp điếu thuốc trên ngón tay nhìn làn khói

trăng lượn lờ trên không trung.

"Những lời vừa nãy là ai dạy anh vậy?" Thẩm Loan bỗng dưng mở miệng.

Quyền Hãn Đình nghiêng đầu nhìn cô: "Lời nào?"

"Mấy câu lúc mới vào cửa."

Cái gì mà tất cả cánh cửa đều nên để em gõ... ở một thôn khác đợi em...

"Tìm trên mạng."

Thẩm Loan không nhịn được cười thành tiếng: "Đúng là quê mùa."

"Quê mùa?"

"Lẽ nào anh không biết mấy câu đó được gọi là lời tâm tình quê mùa?"

Lục gia: "..."

Quê mùa sao?

Quê mùa thì quê mùa, có thể dỗ được vợ là mới vương đạo.

"Buồn cười lắm à?"

Thẩm Loan gật đầu, một người đàn ông đẹp trai cao quý lạnh lùng, mà lại nói ra

những lời tình cảm ngốc đến sùi bọt, quê đến mức cặn bã là thể nghiệm thế

nào?

Mâu thuẫn, buồn cười, lại có chút... đáng yêu.

"Vẫn còn sức để cười, xem ra vẫn chưa làm đủ." Nói xong,vứt điếu thuốc trong

tay cô đi, dập tàn thuốc, người đàn ông kéo chăn chùm kín hai người, một lát

sau có tiếng oán trách thì thầm của người phụ nữ.

Trong giấc mơ có một đốm đỏ nóng rực, xung quanh có ngọn lửa bùng lên, tiếp

tục bốc lên, là một màu đỏ tươi sáng loáng.

Nhiệt độ càng ngày càng cao, từ chân đến ngực, dường như có một luồng khí

nóng bao phủ, mỗi lỗ chân lông đều đang kêu gào.

Đập vào mắt là một biển lửa, cho dù cô có chạy trốn thế nào cũng không chạy

thoát.

"Nóng..."

Bất thình lình mở to mắt, rèm cửa màu xám xanh tung bay trong gió, bên ngoài

trời đã sáng.

Thẩm Loan cảm giác lưng mình đang dán lên một lồng ngực rực lửa, hai móng

vuốt của con sói đặt trước ngực và bụng dưới, hơi thở nóng rực của người đàn

ông phả vào tai cô, như thể đặt một bếp lửa trong người.

Thẩm Loan thử cử động chân, thấy người đàn ông không phản ứng, lại muốn

đưa tay ra.

Thật sự là quá nóng.

Chân tay nóng rực, cả người mồ hôi ướt nhẹp, tóc bết dính chặt vào gáy, cứ như

vừa mới ngoi từ trong nước ra.

Xoa xoa cái eo, Thẩm Loan kéo một góc chăn bông ra, một mùi hương xuất đập

vào mặt, gần giống với mùi xạ hương, cô đỏ mặt, trong mắt lướt qua một tia

buồn phiền.

Tối hôm qua không nên điên cuồng cùng với anh!

"Chào buổi sáng." Người đàn ông mở mắt, đôi mắt đen láy như chim ưng không

có một chút mơ màng nào khi mới thức dậy.

"Anh dậy từ bao giờ vậy?" Thẩm Loan chớp mắt.

"Sớm hơn em." Người đàn ông cúi đầu hôn lên cổ cô.

"Giả vờ ngủ."

"Không có."

"Xuỵt... không cạo râu, đau!"

Quyền Hãn Đình hôn càng mạnh hơn: "Nhịn đi!"

"Anh cố ý giày vò em!"

"Cái này chưa tính..." Nói xong, kéo chăn lên cao che hai người lại.

"A..."

"Đây mới gọi là giày vò."

"Khốn nạn!"

Bị sóng lăn lộn, cả phòng kiều diễm.

Quyền Hãn Đình vui sướng, vẫn muốn làm thêm nữa, Thẩm Loan không cho

nhiều, trốn còn không kịp.

Chân đất giẫm xuống thảm lông cừu mềm mại ấm áp, hai chân mềm nhũn, thấy

sắp ngã xuống đât, cô vội chống vào thành giường, lúc đó mới có thể ổn định

lại.
Bình Luận (0)
Comment