Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 460

"Đề phòng anh?"

Tiếng cười nhẹ nhàng của người đàn ông từ phía sau, vui vẻ khác thường.

Thẩm Loan quay đầu lườm nguýt anh: "Lẽ nào anh không nên đề phòng?" Nói

xong nhặt quần áo khoác lên người, đi vào trong nhà vệ sinh.

Nước ấm dội lên người, xua tan sự mềm nhũn của cơ thể, nhớ lại động tác bá

đạo của người đàn ông tối hôm qua, và những câu tình cảm vô cùng quê mùa

nhưng vẫn có thể đả động cô, một dòng nước ấm chảy vào trong tim, cái cảm

giác giống nhưngâm mình trong cát trên bãi biển đặt, thỏa thích hưởng thụ tắm

nắng, ấm áp mà không nóng rực, ấm áp tươi đẹp.

Đợi cô tắm xong đi ra, Quyền Hãn Đình đã thay xong quần áo, đứng ở cửa sổ

hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.

Trong phòng rất ấm áp, dù chỉ mặc mỗi váy ngủ cũng không cảm thấy lạnh.

Người đàn ông nhìn ra ngoài cửa sổ, trên môi nở một nụ cười: "Tuyết rơi rồi."

Thẩm Loan nhếch mày, đi đến đứng bên cạnh anh, tuyết trắng rơi xuống lã chã,

giống như màn che trải ra, trời đất mênh mông vô tận, sông nước tươi mát trong

lành.

"Ra ngoài đi dạo một lát không?" Người đàn ông đề nghị.

"Được thôi." Cô mỉm cười.

Quyền Hãn Đình: "Em thay quần áo trước đi đã."

Thẩm Loan mở vali ra, ngồi xổm xuống, nhưng cô đánh giá khả năng hồi phục

của mình quá cao, chân mềm nhũn, mới hơi hạ xuống một tí suýt chút nữa ngồi

hẳn xuống.

Mà kẻ đầu sỏ vẫn đang đứng bên cạnh mím môi, dáng vẻ cười như không cười.

Khá là hài lòng với hiệu quả mình làm ra.

Thẩm Loan tức giận, vứt đồ trong tay xuống, xoay người ngồi bên cạnh giường,

hất hất cằm với người đàn ông, như một nữ vương cao ngạo không ai bì nổi:

"Anh làm đi."

Khuôn mặt Quyền Hãn Đình vô tội, nhận lệnh thay vị trí của cô, lật lật tìm tìm:

"Muốn tìm cái gì?"

"Đưa nội y cho em trước."

Người đàn ông lướt qua một lượt, cô khoanh tay ôm ngực, hai chân chụm lại,

trừ chiếc váy ngủ trên người thì cô không mặc gì bên trong cả.

Quyền Hãn Đình cười cười, cứ tiện tay chụp lấy một chiếc áo lót màu đen, một

chiếc quần lót màu xanh lam lôi ra.

Thẩm Loan nói thầm trong lòng: Tìm cũng khá chuẩn đó. Nhưng—

"Đổi một chiếc khác."

"Hửm?"

"Phải cả bộ, đổi chiếc quần lót thành chiếc màu đen."

Người đàn ông suy nghĩ một lát: "Mặc bên trong không ai nhìn thấy." Ý là nói

không cần phải làm thế.

Thẩm Loan nhếch môi: "Anh không phải là người?"

Quyền Hãn Đình cười cợt nhả hơn cả cô: "Dù sao cũng phải cởi, anh không để

ý."

"Em để ý."

"..."

"Anh có tìm không?"

"Tìm!"

Vẫn là câu nói đó, người cho thịt là tổ tông, ai bảo anh là con sói đói?

Đợi Quyền Hãn Đình tìm xong quần lót, Thẩm Loan đã cởi váy ngủ bắt đầu

thay áo lót.

Không sai, chính là ngồi ở bên giường, thay ngay trước mặt anh. Đó là phong

cảnh thanh nhã như thế nào thì không cần nói nhiều.

Hơi thở của người đàn ông hơi loạn, nghiến răng, nắm chặt tay, cố gắng kiểm

soát sự kích động không ngừng trong cơ thể.

Nhưng người phụ nữ lại không hay biết gì, hai chân thon dài thẳng tắp, trắng

đến mức nhức mắt.

Quyền Hãn Đình cảm thấy, anh sai rồi, không nên tìm quần áo thay cô.

Người phụ nữ quay đầu lại, nở một nụ cười đắc thắng ở góc độ mà người đàn

ông không nhìn thấy.

Tình yêu ấy mà, luôn làm con người ta ấu trĩ.

Đợi Thẩm Loan thay xong quần áo đã là mười năm phút sau.

Boot cao, áo khoác, đội một chiếc mũ nồi cùng màu với khăn quàng cổ, vừa trẻ

lại vửa đẹp, thực tế mà lại đẹp mắt.

Trang điểm nhẹ nhàng, càng làm tăng thêm khí sắc.

Ra khỏi khách sạn, một cơn gió lạnh ập tới, Quyền Hãn Đình nắm chặt tay cô:

"Lạnh không?"

Thẩm Loan thuận thế cọ cọ vào ngực người đàn ông, hơi ấm bao bọc lấy cô:

"Ấm quá..."

Quyền Hãn Đình dứt khoát đưa tay ôm cô vào trong lòng: "Như thế này thì

sao?"

"Càng ấm hơn."

Mùng ba tháng chạp, rất nhiều quán xá vẫn chưa làm việc.

Hai người đến một con phố ẩm thực ở trung tâm thành phố, là nơi để du khách

check in, vô cùng náo nhiệt.

Đứng ở đầu phố không nhìn được cuối phố, quán cơm, sạp hàng nhỏ lựa chọn

đa dạng, rực rỡ đủ loại, từ các món chính ở Pháp đến các món ăn vặt ở Địa

Trung Hải, từ món Nhật đến món Trung cũng đều có đủ.

Hai người chọn một quán ăn không đông đúc lắm, gọi món thịt bê, xúc xích

nướng, với tâm lý muốn thử gọi thêm một phần lẩu phomai,... ừm còn một loại

bia được làm thủ công.

Trong lúc đợi món lên, có người nước ngoài đi đến hỏi đường.

Không dùng tiếng anh, cũng không dùng những ngoại ngữ khác mà Thẩm Loan

biết, nhưng Quyền Hãn Đình lại có thể nói chuyện trôi chảy với anh ta.

Người nước ngoài đó tỉnh ngộ, gật đầu liên tục cuối cùng còn muốn bắt tay

Quyền Hãn Đình.

Bị người đẹp trai cao quý lạnh lùng nào đó từ chối.

Anh chàng lấy làm tiếc rời đi.

Thẩm Loan: "Anh ta là người nước nào vậy?"

"Thụy Sĩ."

"Ồ, nói tiếng Roman, thào nào em nghe không hiểu gi..."

"Không hiểu mà em còn biết là nói tiếng Roman?"

Đúng lúc đó, món ăn được bê lên, Thẩm Loan lấy một đôi đũa đưa cho anh.

Người đàn ông cầm lấy, vừa nghe cô giải thích—

"Người Thụy Sĩ chỉ nói ba tiếng chính— tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Italy;

nhưng người vừa nãy không nói cả ba thứ tiếng đó, vậy thì chỉ còn một khả

năng là tiếng Roman mà chỉ người Thụy Sĩ mới biết nói."

Trong mắt Quyền Hãn Đình lóe lên một tia trầm tư, Thẩm Loan có thể loại trừ

tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Italy, ít nhất chứng minh cô biết một chút về ba thứ

tiếng đó, đây không giống một học sinh tốt nghiệp trung cấp kỹ thuật.

Cô có bí mật!

Điều này thì Quyền Hãn Đình vẫn biết.

Nhưng cô không nói, anh cũng không hỏi.

Đợi đến khi cô muốn nói, anh sẽ ngồi xuống nghe kỹ càng.

Nửa tiếng sau, hai người ăn xong, thanh toán, rời khỏi quán.

"Này— anh đẹp trai, người đẹp trước mặt!"

Giọng nói của bà chủ đã thu hút nhiều người quay đầu lại: "À, tôi gọi hai người

họ."

Thẩm Loan: "?"

"Hai người để quên khăn."

"..."

Quyền Hãn Đình quay lại lấy khăn, quàng cho cô.

Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn anh, hai má hồng hồng vì uống rượu khiến cô

càng xinh đẹp hơn, làm cổ họng người đàn ông hơi ngứa.

Đi dọc theo phố ẩm thực, đi khoảng hai mươi phút, thì có một công viên, hồ

nhân tạo bên trong cũng là một địa điểm check in nổi tiếng trên mạng.

Đến tận giữa trưa, mặt trời trốn sau đám mây cuối cùng cũng nhô ra.

Thẩm Loan hơi nóng, Thẩm Loan dứt khoát cởi cúc áo khoác ngoài, bỏ mũ ra,

để mái tóc dài tung bay trong gió.

Cô đứng bên hồ, ngẩng đầu nhìn về phía ánh mặt trời, tạo thành một bức tranh

tuyệt đẹp với cảnh hồ phía sau.

Quyền Hãn Đình lấy điện thoại ra, tìm góc độ phù hợp, chụp ảnh, dáng vè tươi

cười như hoa của người phụ nữ cứ như vậy dừng hình.

Giống như ngon núi tuyết tan trong ánh mặt trời, giống như bầu trời trong xanh

sau khi mây tan ra.

Thẩm Loan chạy đến xem ảnh anh chụp, bất ngờ là cho dù là bố cục, hay là ánh

sáng đều nắm bắt được rất tốt.

"Thành thật khai báo, có phải anh từng lén lút luyện tập đúng không?"

"Khụ... xem qua video."

"Video gì?"

"[Những kỹ thuật chụp ảnh này, bạn còn không get sao? Chẳng trách không có

bạn gái], [Bạn vẫn đang dùng mười tám chiêu tán gái? Out rồi! Mau chóng học

những kỹ thuật chụp ảnh này đi]...."

Thẩm Loan: "... Đừng nói với em là học cùng mới mấy câu tình cảm quê mùa

nha."

Người đàn ông ngừng lại một lát: "Đúng vậy."

Thẩm Loan lấy điện thoại của mình ra, chỉ vào chỗ vừa nãy: "Anh đi qua đó đi."

"Làm gì?"

"Em chụp ảnh cho anh."

Da đầu Quyền Hãn Đình tê rần: "Anh không cần đâu."

"Em muốn thử xem, anh đi đi mà..."

Lắc đầu.

"A Đình..."

Người bình thường không biết làm nũng, thỉnh thoảng mới làm nũng một lần,

quả thực là muốn lấy mạng của đàn ông!

Cuối cùng đương nhiên là Quyền Hãn Đình thỏa hiệp, không thì còn có thể làm

thế nào?
Bình Luận (0)
Comment