"Không... Không thể nào..." Bạch Vũ kiên quyết không tin.
"Người kia tên là Tiếu Lam đúng không?"
Bạch Vũ như bị sét đánh, Tiếu Lam...
Xong rồi!
Đời này của cô ta xong rồi!
Buổi liên hoan rất viên mãn, không chỉ có thưởng cho người có công, mà còn
bắt được nội gián.
Ngày hôm sau, Thẩm Loan đúng giờ đến công ty, mặc một bộ vest Armani sọc
xanh đen, hơi thở oai phong, phối cùng với giày cao gót màu xanh da và túi
xách Hermes, khí chất tinh anh đập vào trước mặt.
"Trời, hôm nay lại đổi một bộ khác, tôi chưa thấy trùng đâu."
"Người ta có tiền, tùy thích."
"Còn phải dáng người tốt, mới mặc được, bộ quần áo như này mà mặc ở trên
người chúng ta, hoàn toàn là hai khái niệm đấy."
"Haizz, cô nói giám đốc Thẩm bây giờ với người trước kia, ai nice hơn?"
"Nếu nói nice hơn, tính cách của Thẩm Như nhã nhặn lịch sự dịu dàng, rất ít khi
tức giận với chúng ta, Thẩm Loan lại khoe khâng hơn, nhưng mà năng lực của
người ta mạnh, có vốn liếng và tự tin để khoe khoang."
"Vậy cậu muốn pick người nào?"
"Nơi làm việc mà nói, Thẩm Loan tương đối thích hợp nhỉ? Đi theo lãnh đạo
thế này, chắc là không thiếu thịt ăn."
"..."
Tám giờ rưỡi, nhân viên lần lượt đến đông đủ.
"Mau đăng nhập vào hòm thư đi, có thông báo mới!"
"Chắc lại là chuyện nội gián chứ gì, nói đi, email thông báo là gửi cho toàn bộ
tập đoàn hả?"
"Ừ! Mất mặt với các bộ phận và những chi nhánh khác."
Email không dài, tổng hợp lại thì chủ yếu có 3 điểm:
1. Bạch Vũ nhân viên bộ phận dự án của tập đoàn bị nghi ngờ có liên quan đến
chuyện ăn cắp tài liệu mật, đã chuyển giao cho cảnh sát ngày hôm qua.
2. Công ty sẽ tiến hành xử lý đuổi việc nhân viên này.
3. Mọi người lấy đó làm gương, một khi phát hiện hành vi cá nhân nào làm tổn
hại đến lợi ích của công ty, sẽ truy cứu đến cùng.
Mà lúc này, Thẩm Như đang ở chi nhánh Quảng Đông cũng thấy được nội dung
email.
Bạch Vũ...
Đồ vô dụng!
Chút chuyện này mà cũng làm không xong, còn bị bắt.
Thẩm Loan ơi Thẩm Loan, vì sao vận may của cô lần nào cũng tốt như vậy?
Vụ buôn lậu thuốc không thể làm đảo lộn mày, để lộ tài liệu mật cũng giải quyết
dễ dàng, sự ưu ái của ông trời có phải đều cho mày không?
Dựa vào cái gì?
Cùm cụp —
Cây bút trong tay theo tiếng gãy đi, Thẩm Như đột nhiên nắm chặt, giống đang
cầm vận mệnh của mình.
Cô ta sẽ không nhận thua như vậy đâu...
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa đã kéo suy nghĩ của cô ta về, điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó thanh
giọng nói: "Vào đi."
"Giám đốc Thẩm, tổng giám đốc Thẩm nói phần tài liệu này cần ngài ký tên."
"Được."
"Tôi ra ngoài trước đây."
"Ừ."
Trợ lý vừa đi, chuông điện thoại vang lên.
Màn hình hiện lên— Bạch Vũ!
Thẩm Như chấp nhận: "Alo."
"A Như, tôi bị phát hiện rồi!" Giọng nói của người phụ nữ đang run rẩy.
"Tôi biết." Giọng điệu Thẩm Như nhàn nhạt.
"Cô biết rồi?! Lúc nào?!"
"Mới đây, Minh Đạt đã gửi email tuyên bố, muốn đuổi việc cô."
"A Như, tôi, bây giờ tôi mới tìm người bảo lãnh từ cục cảnh sát về, hiện tại
không có công việc, còn có thể bị kiện tụng quấn thân, cô có thể... giúp giúp tôi
không?"
Thẩm Như nhíu mày, giọng nói vẫn ôn hòa dịu dàng: "Cô muốn tôi giúp thế
nào?"
"Giúp tôi mời một luật sư tốt một chút, tôi không muốn ngồi tù, còn nữa lúc này
tôi không công việc cũng không có tiền, bạn trai cũng muốn chia tay với tôi,
ngay cả chỗ ở cũng không có, xin cô giúp tôi tìm một chỗ ở."
"Bạch Vũ, tôi rất cảm ơn cô lúc khó khăn nhất còn nhớ đến người bạn này,
nhưng mà bản thân tôi lúc này cũng lo không xong, còn lo cho cô thế nào
được."
"A Như?! Cô, sao cô..."
"Bây giờ tôi bị nhốt ở Quảng Đông, ngoài tầm tay với chuyện của cô rồi, thật sự
bất lực. Lát nữa tôi cho cô một ít tiền, xem như, một chút tấm lòng của tôi."
Trong lòng Bạch Vũ ấm hơn một chút, ít nhất còn có bạn bè tình nguyện giúp
cô ta: "Cảm ơn! A Như, thật sự cảm ơn cô!"
"Chúng ta là bạn bè, không cần phải nói những câu khách sáo như vậy."
"Được..." Bạch Vũ gần như nghẹn ngào.
Cuộc trò chuyện kết thúc, rất nhanh WeChat đã hiện lên thông báo chuyển
khoản.
Bảy trăm khối.
Bạch Vũ nhìn màn hình điện thoại thì cả người cứng đờ, trái tim vừa ấm lên lại
lập tức rơi xuống hầm băng.
Bảy trăm khối...
Tống cổ ăn mày sao?
Cô ta lại gọi lại, muốn hỏi Thẩm Như có phải nhấn thiếu một số 0, kết quả lại
truyền đến âm thanh nhắc nhở "Cuộc gọi này tạm thời không thể liên lạc được".
Cô ta... bị kéo vào danh sách đen?
Một khắc đó, Bạch Vũ đứng giữa dòng người qua lại, lại bị cảm giác bất lực vây
quanh mãnh liệt như thủy triều.
Cô ta hối hận, vì sao phải vì đánh cược mà đi trộm phương án sáng tạo?
Thậm chí cô ta cũng không lấy được bao nhiêu tiền của đối phương, ngay cả
mua cái túi tốt hơn một chút cũng không đủ.
Hại người mà chẳng lợi mình, cuối cùng bẫy cả mình.
Bây giờ nghĩ lại, Bạch Vũ mới cảm thấy mình thật ngốc, cũng rất ngu xuẩn.
Cô ta giống như trúng tà, muốn hòa một ván từ tay Thẩm Loan, trong lúc vô
tình nghe Thẩm Như nói cô ta quen biết phó giám đốc bộ phận dự án của tập
đoàn Khánh Tường xong, Bạch Vũ phải tìm cách liên hệ, tin tức liên lạc với
Tiếu Lam.
Mới đầu, chỉ là muốn thử trao đổi giao lưu trong ngành với nhau.
Sau vài lần ăn uống, quan hệ của hai người tiến bộ vượt bậc, bắt đầu hỏi thăm
tình hình nội bộ công ty của từng người.
Sau đó...
Một lần không thể cứu vãn!
Cuối cùng, toàn bộ kế hoạch sáng tạo của đội đều bị cô ta tiết lộ cho đối
phương.
Đối phương lại bán đứng cô ta.
Ha ha...
Bạch Vũ cười bi thương.
"Ngốc! Thật sự quá ngốc!"
Nếu không quen biết Tiếu Lam, cô ta cũng sẽ không bước vào con đường lạc
lối.
Khoan đã!
Tiếu Lam...
Tiếu Lam là người Thẩm Như giới thiệu cho cô ta!
Vẻ mặt cứng lại, Bạch Vũ trừng mắt: "Là cô ta, là Thẩm Như..."