Buôn lậu thuốc và để lộ ý tưởng, hai vụ án lớn kể từ đây đã xác lập vị trí của
Thẩm Loan trong mắt bộ phận dự án và thậm chí là nhân viên của tập đoàn.
Rất đồ sộ!
Hào quang tỏa sáng!
Vài ngày sau khi mọi chuyện được giải quyết thành công, còn có thể nghe thấy
có người treo bên miệng mấy lời nói như: "May còn có giám đốc Thẩm, nếu
không bla bla".
Tóm lại, giám đốc Thẩm chính là người "Ba" — không gì làm không được, phải
ôm chặt đùi trong suy nghĩ của tất cả nhân viên bộ phận dự án.
"Chuyện để lộ ý tưởng sáng tạo này ấy, ngoài việc giám đốc Thẩm lãnh đạo
sáng suốt, có đôi mắt như thần ra, thì tôi cảm thấy chúng ta còn phải cảm ơn
chính mình một chút, trong vòng 3 ngày làm một phương án hoàn toàn mới, còn
phải bảo đảm chất lượng, trước kia tôi nằm mơ cũng không dám nghĩ đến."
Dù sao, một phương án từ lúc hình thành đến bản thảo đã sửa chữa hoàn thiện,
là một quá trình cực kỳ tiêu tốn kiên nhẫn, cần không ngừng hoàn thiện và sửa
đổi.
Mọi người đều công nhận thời gian này sẽ không quá ngắn.
"Không phải ba tháng, cũng không phải ba tuần, mà là ba ngày! 72 tiếng! Trời
ạ, chúng ta quả thật quá trâu bò!"
"Nói đúng ra, chúng ta dùng ba ngày rưỡi. Đừng quên phía Hoành Huy cho
chúng ta thư chậm nửa ngày."
"Cũng lạ nhỉ, Hoành Huy dễ nói chuyện như vậy từ lúc nào?"
"Hoành Huy tất nhiên không dễ nói chuyện rồi." Miêu Miêu bưng cà phê, bỗng
nhiên mở miệng: "Nhân từ như vậy hoàn toàn là vì có tổng giám đốc Thẩm ôm
lấy mấy người trước đấy."
Lời này vừa nói ra, phòng giải khát yên lặng một cái chớp mắt. Sau đó.
"Là sao?"
"Có thể nói cụ thể chút không?"
"Giám đốc lại làm chuyện long trời lở đất gì thế?"
"..."
Thời gian quay lại ba ngày trước.
Màn đêm buông xuống, sông Ninh mênh mông.
Chiếc thuyền tinh xảo nhẹ đong đưa trong gió, dập dờn bồng bềnh. Nếu không
có Tần Thế Phong hẹn ở đây, Thẩm Loan có lẽ cũng không biết Ninh Thành còn
có loại quán ăn độc đáo như vậy.
Vừa ngắm cảnh sông nước, vừa nhấm nháp đồ ăn ngon, lại nhìn chiếc chén bạc
và đũa ngà voi được đặt chỉnh tề trên bàn, đúng là một kiểu tình thú nhỉ?
Thẩm Loan được nhân viên phục vụ dẫn vào, hai người ngồi đối diện nhau.
"Cô Thẩm có thể nếm thử mực nhỏnày, sáng sớm vừa vớt lên, trước khi dọn lên
bàn vẫn còn nhún nhảy đấy." Người đàn ông cười ôn hòa, duỗi tay làm động tác
mời, cử chỉ giơ tay nhấc chân để thể hiện là người ga lăng.
Tần Thế Phong, tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Hoành Huy, đồng thời
cũng là con một của người sáng lập kiêm chủ tịch Tần Mân.
Tức là người thừa kế tương lai của tập đoàn Hoành Huy.
Trước khi Thẩm Loan tới, đã chuẩn bị rất đầy đủ, trong đó cũng bao gồm tư liệu
liên quan đến người thừa kế trẻ tuổi này.
Sáu mươi năm trước, tập đoàn Hoành Huy vẫn chỉ là một cửa hàng buôn bán gỗ
lắp đặt bình thường, bởi vì trong tay Tần Mân cũng có chút đường lối, bắt đầu
có mấy công trình cố định cung cấp cho dự án, sau khi đi vào quỹ đạo, đã hoàn
toàn dừng việc bán lẻ.
Sau đó, Tần Mân không hề thỏa mãn với địa vị là người cung cấp nguyên liệu
tầng chót nữa, bắt đầu phát triển quy mô cửa hàng buôn bán vật liệu gỗ, vài năm
sau, phát triển thành một công ty gỗ nhỏ, cũng nhập thiết bị và gia công tiên
tiến từ nước ngoài về, bắt đầu chỉ cung cấp gỗ hoàn toàn chuyển hướng sang gia
công gỗ.
Tiếp tục mấy năm, công ty nhỏ biến thành công ty lớn, công ty lớn đưa ra thị
trường, thông qua việc sát nhập và thu mua, cuối cùng tích hợp thành tập đoàn
Hoành Huy như hiện tại.
Có thể nói, Hoành Huy có được như ngày hôm nay thì không thể không nói đến
công lao của Tần Mân.
Chỉ là những năm gần đây, ban lãnh đạo công ty đã cẩn thận hơn trong việc
quyết định, sợ đầu sợ đuôi trong hai phương diện đổi mới và đầu tư, hơn nữa
tình trạng cơ thể của Tần Mân không tốt, mới có thể để đối thủ cạnh tranh là tập
đoàn Khánh Tường có cơ hội thừa nước đục thả câu, theo sát không nghỉ.
Sau khi đụng độ với đối thủ mấy lần liên tục, Hoành Huy càng có xu thế càng
lúc càng kiệt sức, Tần Mân khó có thể ứng phó, bất đắc dĩ phải triệu hồi con trai
là Tần Thế Phong đang phụ trách xử lý công ty con ở nước ngoài về Ninh
Thành làm chủ mọi chuyện.
Vị trước mắt này cũng đúng là có bản lĩnh, ngắn ngủn trong nửa năm, không chỉ
làm hội đồng quản trị phải cúi đầu nghe theo, mà còn giành ghế thượng phong
trên bàn cờ với tập đoàn Khánh Tường.
Hiện giờ phương án sáng tạo bị ăn cắp, rõ ràng là cuộc chiến giữa Hoành Huy
và Khánh Tường, lại làm ngọn lửa với vào trên người Minh Đạt, nhắm thẳng
vào bộ phận dự án.
Thẩm Loan cô cũng không phải là bia đỡ đạn.
"Tổng giám đốc Tần có thể thử chấm chút mù tạt xem, mùi vị sẽ càng ngon
hơn." Cô cười đề nghị.
Tần Thế Phong hơi sững sờ, mọi người đều nói dưới đèn xem nhìn người đẹp,
thật ra bây giờ anh ta đã hiểu rõ chỗ hay của những lời này rồi, không phải là
càng nhìn càng đẹp sao?
"Hóa ra cô Thẩm cũng là người sành ăn nhỉ? Ha ha, gặp được người đồng đạo
rồi."
"Không dám nhận."
Người đàn ông vẫy tay, gọi người phục vụ tới: "Làm phiền cô đưa thêm một đĩa
mù tạt."
Thẩm Loan cười khẽ, bổ sung: "Hai đĩa, cảm ơn."
"Ối cô xem, là tôi sơ sót."
"Không sao." Nụ cười thản nhiên, thẳng thắn hào phóng.
Tần Thế Phong vốn tưởng rằng đối phương là một thiên kim nũng nịu, sẽ bị
việc ăn mực sống dọa sợ, không ngờ lại là người dấu nghề.
Vốn dĩ anh ta không định đến cuộc hẹn, nhưng năng suất làm việc hôm nay cục
kỳ cao, tan làm sớm, dứt khoát muốn đến xem đối phương rốt cuộc muốn làm
cái gì, mặc dù đi một chuyến này, cũng hoàn toàn không chuẩn bị ở lại lâu, hiện
giờ nghĩ đến, nên cảm thấy may mắn vì mình không bỏ lỡ bữa tối này.
Dù sao, thức ăn ngon thì có nhiều, nhưng người đẹp thì không thường xuyên có.
Tần Thế Phong rất ít khi rót rượu cho phụ nữ, nhưng lần này lại cam tâm tình
nguyện: "Hồng thạch khô ba mươi năm, cũng không phải thứ gì hiếm lạ, cô
Thẩm nếm thử đi?"
Thẩm Loan đàn ông nâng ly rượu lên, sau khi lay nhẹ, đặt lên chóp mũi nhẹ
ngửi: "Rượu ngon, món ngon, nếu đổi thuyền hoa thành du thuyền, hẳn là sẽ có
tình thú hơn."
"Có gì đặc biệt sao?"
"Cái gọi là tách trà đi kèm với nắp trà, cũng không thể dùng màng bọc thực
phẩm bọc một tầng được."
"Cô Thẩm đang châm chọc Tần mỗ sao?"
"Nói quá rồi, nhất thời nổi hứng, anh chỉ nên nghe vui đùa một chút thôi."
"Rượu ngoại, hải sản, đúng là cần một chiếc du thuyền bổ sung cho nhau thì sẽ
càng tăng thêm sức mạnh."
Môi đỏ Thẩm Loan nhẹ cong, tựa như gợn sóng trên mặt hồ phẳng lặng, lớp này
đến lớp khác, người đàn ông nhìn đến hơi ngẩn người.
Cô lại quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ để lại sườn mặt lạnh nhạt.
Tần Thế Phong âm thầm tán thưởng, giống như... lại càng kiên nhẫn hơn trong
tưởng tượng của anh ta.
Thời gian kế tiếp, hai người trò chuyện trời nam đất bắc, nhưng vẫn không vào
vấn đề chính.
Thẩm Loan uống non nửa ly rượu vang đỏ, vị thơm ngon vẫn giữ lại trong
miệng, kết hợp với một bàn hải sản, thật sự thoải mái vui sướng.
Mới đầu Tần Thế Phong ít nhiều cũng có lòng muốn thăm dò, vẫn chưa chú ý
vào đồ ăn, sau đó thấy Thẩm Loan ăn nghiêm túc tập trung, hết sức chuyên tâm,
dáng vẻ ấy cực kỳ hấp dẫn người, nên anh ta cũng vùi đầu vào trong mỹ vị, vậy
mà lại ăn nhiều gấp rưỡi bình thường.
Lại tiếp tục thưởng thức khung cảnh khói sóng mênh mông trên sông, tâm trạng
cũng theo đó mà thoải mái hơn, sự phòng bị cũng dỡ xuống không ít.
"Tôi rất tò mò, vì sao giám đốc Thẩm lại trực tiếp tìm tôi? Nếu vì chuyện để lộ
ý tưởng, cũng nên cùng người phụ trách liên hệ chứ."
Anh ta gọi "giám đốc Thẩm", chứ không phải là "cô Thẩm", đúng là thái độ giải
quyết công việc.
Thẩm Loan cũng lập tức tiến vào trạng thái công việc: "Anh là tổng giám đốc
Hoành Huy, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ đưa đến trước anh thôi. Một khi
đã như vậy, tôi cần gì phải lòng vòng quanh những thứ kia, trực tiếp bước một
bước đến đúng chỗ không phải tốt hơn sao?"