Tần Thế Phong thưởng thức sự thẳng thắn của cô, ý cười càng sâu hơn, ánh mắt
nhìn cô lúc đầu từ kinh diễm, sau đó chuyển hóa vì thành tò mò cùng tìm tòi
nghiên cứu.
Ai nói người đẹp ngốc nghếch?
Trước mắt không phải có ngoại lệ sao?
Amh ta đi thẳng vào vấn đề: "Cho nên cô tìm tôi có mục đích là?"
Thẩm Loan chờ chính là những lời này của đối phương: "Hoành Huy cho thời
gian ba ngày để đưa ra ý tưởng một lần nữa, tuy rằng đoàn đội của chúng tôi
đang tăng ca thêm giờ, không ngừng nghỉ, nhưng cũng không thể đảo bảo trăm
phần trăm sẽ tuyệt đối hoàn thành trong ba ngày, cho nên, hy vọng Hoành Huy
có thể nới rộng thời gian, kéo dài đến bảy ngày."
Hai mắt người đàn ông hơi nheo lại: "Minh Đạt sai, dựa vào cái gì mà muốn
Hoành Huy nhượng bộ?"
Lúc này, anh ta không phải có thể nói chuyện phiến như bạn bè, mà là đầu óc
tỉnh táo của một thương nhân.
Thẩm Loan: "Tổng giám đốc Tần, không cần phải giả ngu." Bên môi cô gái
mang theo ý cười.
"Xin lỗi, cô nói gì, tôi không hiểu lắm."
Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí cọ xát ra mùi thuốc súng nồng đậm.
Một kẻ không lùi, một người không nhường, giống như lúc trước ngồi đối diện
nhau, chuyện trò vui vẻ đều là ảo giác.
Tần Thế Phong vẫn là câu nói kia: "Hoành Huy không có bất kỳ nghĩa vụ phải
trả giá vì sự sai lầm của Minh Đạt."
"Chúng tôi sai lầm?" Thẩm Loan cười lạnh: "Tổng giám đốc Tần cũng không
tránh khỏi đẩy tội quá sạch rồi đấy."
Ánh mắt người đàn ông hơi trầm xuống.
Thẩm Loan từ từ mở miệng, không nhanh không chậm: "Một phần ý tưởng do
Minh Đạt cung cấp, Hoành Huy cũng tự mình cung cấp một phần, hai bên tổng
hợp mà thành. Nếu chỉ do phía nội bộ chúng tôi xảy ra vấn đề, vậy thì tiết lộ
hẳn là phần của Minh Đạt, nhưng theo tôi được biết, tập đoàn Khánh Tường
cũng ăn cắp bản quyền một phần của các anh."
Cô dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Tôi đây có phải cũng có thể hiểu rằngnội bộ
của Hoành Huy cũng có kẻ phản bội?"
"Cô!" Tần Thế Phong tức giận nhìn thẳng.
Thẩm Loan thấy biểu hiện cảu anh thì đã biết: "Tôi đoán đúng rồi."
"..."
"Tổng giám đốc Tầm, chúng ta hợp tác đi."
"Hợp tác?"
"Tôi tóm nội gián của tôi, anh bắt người phản bội của anh, một công đôi việc,
đôi bên cùng có lợi. Tất nhiên, thời gian còn phải thư thả mấy ngày mới được."
Nên nói, Thẩm Loan cũng không cần phải nhiều lời nữa, có một số việc đến lúc
thì dừng lại, một khi vạch tấm màn che ra, đúng là làm người ta khó xử.
Trong số mười tám thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Hoành Huy, cũng
không phải ai cũng đều bị Tần Thế Phong thuyết phục, thỉnh thoảng có thêm
phiền phức, cũng thỉnh thoảng giở trò, nhưng mà lúc này lại chơi lớn!
Không chỉ đánh cắp ý tưởng, còn trực tiếp đưa cho đối thủ một mất một còn là
tập đoàn Khánh Tường, người trước còn có thể nhịn, người sau là tội không thể
tha.
"Bên trong cơm trắng còn cất giấu cục đá, không biết thì thôi, bây giờ đã biết,
chỉ sợ tổng giám đốc Tần thực sự khó nuốt xuống."
"Cô Thẩm đang chế nhạo tôi sao?"
"Hiểu lầm rồi, chẳng qua việc nào ra việc đó thôi, tổng giám đốc Tần không
thích nghe, vậy thì không cần để trong lòng." Cô gái đang cười, tỏ vẻ xấu xa rõ
ràng.
"Cô!"
"Không có người lãnh đạo nào sẽ thích cấp dưới làm trái ý mình, cũng giống
như đạo lý đế vương căm ghét thần tử không nghe lời."
Mặc kệ Tần Thế Phong thuộc loại diều hâu tương đối cấp tiến, hay là bồ câu
tương đối ôn hòa, chỉ cần đang giữ vị trí một ngày, thì tuyệt đối không sẽ mặc
kệ hội đồng quản trị cưỡi trên đầu của anh ta!
Trừ khi người này là đồ vô tích sự, nhưng rõ ràng, anh ta không phải.
Khuôn mặt người đàn ông khẽ đổi: "Nghe ý của giám đốc Thẩm thì hình như đã
có đối tượng hoài nghi rồi?"
"Trước khi anh không đồng ý, tôi sẽ không nói ra đâu." Đây cũng là một cuộc
trao đổi tương đương khác.
Tần Thế Phong rơi vào trầm tư, một lúc lâu không nói chuyện.
Thẩm Loan lập tức quay đầu ngắm cảnh sông nước, không hoảng không loạn,
nhẫn nại mười phần.
"Nếu tôi không đồng ý thì sao?"
Nếu bộ phận dự án không thể kịp thời đưa ra ý tưởng mới, tập đoàn Minh Đạt
với tư cách là bên có lỗi, Hoành Huy có quyền ngưng hẳn hợp đồng sau ba
ngày, cũng yêu cầu bồi thường một khoản phí vi phạm hợp đồng kếch xù.
Đây là quyết định có chủ đích được đưa ra trong cuộc họp buổi sáng, Tần Thế
Phong với tư cách là tổng giám đốc cũng ủng hộ.
Dù sao đó cũng là khoản tiền vi phạm hợp đồng trên trời...
Nguyên nhân chính là như thế, nếu Tần Thế Phong dễ dàng đồng ý với Thẩm
Loan, như vậy không khác nào tự vả miệng mình, đứng đối lập với những quyết
sách của công ty.
Cũng không phải không được, mà là đang cân nhắc xem có đáng giá để làm vậy
không.
Thương nhân trục lợi, mỗi một bước đi đều là kết quả của việc suy nghĩ kỹ
lưỡng.
"Nếu tổng giám đốc Tần không đồng ý..." Thẩm Loan nhẹ lẩm bẩm, hai con
ngươi hơi nheo lại, nhưng lại có một luồng khí bắt đầu lan ra: "Vậy thì cũng chỉ
có thể giao cho toà án phán xét thôi."
"Cô muốn thưa kiện với Hoành Huy?" Người đàn ông giống như nghe được
chuyện buồn cười, ánh mắt nhìn Thẩm Loan tựa như đang nhìn một đứa trẻ
đang quấy phá: "Đây là suy nghĩ cá nhân của cô, hay là ý của tập đoàn Minh
Đạt?"
"Không có gì khác nhau."
"?"
"Tôi có thể biến ý nghĩ của mình thành ý chí của tập đoàn." Dừng một chút:
"Chỉ cần tôi muốn."
Tần Thế Phong thật sự muốn vỗ tay vì dũng khí và sự can đảm này của cô.
Cô gái này không phải điên bình thường!
Nhưng lại đáng chết đó là rất hấp dẫn người khác.
"Được, tôi đồng ý với cô! Chẳng phải chỉ là thư thả mấy ngày sao? Mấy ngày?
Bảy ngày có đủ không?"
Thẩm Loan thấy tốt thì thu lại: "Cảm ơn."
Với tư cách trao đổi, cô cũng nói kẻ phản bội tiết lộ ý tưởng của Hoành Huy
cho Tần Thế Phong.
Hai tay bắt lại—
"Hợp tác vui vẻ."
...
Thời gian trở lại lúc này.
"Cho nên, thời hạn ban đầu của chúng ta vốn dĩ là bảy ngày à!"
Miêu Miêu mỉm cười.
"Nhưng sao giám đốc Thẩm không nói cho chúng ta biết?"
"Nói cho mọi người, mọi người còn có thể ép mình hoàn thành trong vòng 3
ngày sao?"
"... Có lẽ không được."
Đến lúc này, sự tích anh hùng của Thẩm Loan lại thêm một chuyện nữa. Có thể
làm Hoành Huy nhả ra, đúng là người bình thường không làm được.
Xét thấy trong khoảng thời gian này Thẩm Loan xông pha như thế, chiếm hết vị
trí dẫn đầu, cộng thêm đúng là cô đã giải quyết hai vấn đề khó khăn không nhỏ
cho công ty, hơn nữa miếng đất 0019 kia, hẳn là ba vấn đề khó khăn lớn, hội
đồng quản trị sau khi bàn bạc đã quyết định.
Thông báo khen ngợi toàn tập đoàn.
Sau đó, không có sau đó nữa.
Miêu Miêu: "Toàn tập đoàn à..." Mắt lấp lánh, vẻ mặt tỏa sáng, quá trâu bò.
Bản thân Thẩm Loan lại tỏ vẻ: "Những thứ không thực tế, không bằng trực tiếp
phát tiền thưởng còn thật hơn."
Miêu Miêu: "..."
Không nên nói chuyện danh tiếng với phái thực lực, phải nói về lợi ích, lợi ích
thực chất ấy!
Trong khoảng thời gian này, bộ phận dự án nhảy trở thành đối tượng bàn tán sôi
nổi của tập đoàn, ngay cả nhân viên đi đường cũng mang theo gió.
Tôi tự hào, tôi là con của giám đốc Thẩm bộ phận dự án.
Nhớ tới lúc đầu nhóm người này chán ghét Thẩm Loan, Miêu Miêu ha hả hai
tiếng: Vả mặt đau không?
Mọi người: Thật thơm!
Hạ màn chuyện của Minh Đạt, Thẩm Loan rảnh rỗi hơn không ít, thời gian ở
nhà cũng nhiều lên.
Nếu bộ phận không có việc gấp, phần lớn cô sẽ ở nhà xử lý tài liệu.
Hôm nay, Thẩm Loan lập xong một tờ cuối cùng, khép lại tài liệu, để sang một
bên, thuận thế duỗi người, theo động tác này, quần áo mặc ở nhà bị kéo lên, lộ
ra một phần eo trắng nõn, người nào đó vôn đang xử lý công việc tựa như cá
mập ngửi được mùi máu tươi, chợt ngẩng đầu, hai mắt tỏa sáng.
Thẩm Loan thu tay lại, làm như không có việc gì túm vạt áo lại.
Người đàn ông lại giống như gió chạy đến bên người cô, bắt đầu giở trò...