Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 49

Chương 44: Chắc là nhìn thấy anh đẹp trai

Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song

Bên này “Cứ như vậy”, Chu Trì thấy cô không chút do dự kết thúc cuộc gọi, cả người đều có chút ngây ngốc.

Anh nghe không hiểu trong miệng Thẩm Loan những từ như “dự án resort”, “lô đất số 3” gì đó, nhưng trực giác mách bảo anh rằng, cô gái này đang lừa gạt người khác.

Mắt thấy cá sắp cắn câu, nhưng cô lại bỏ dở nửa chừng, Thẩm Loan rời khỏi phần mềm biến âm, tắt máy, đem thẻ điện thoại di động đã qua xử lý mã hóa ném ra ném cho anh: “Giữ lại, lần sau còn dùng.”

“Lỡ mà đối phương gọi tới, tôi nghe hay là không nghe đây?”

“Còn có thể gọi tới à?” Thẩm Loan lộ vẻ tò mò, “Không phải đã mã hóa rồi sao?”

“Mã hóa chỉ là ẩn bốn chữ số và thuộc tính, tuy không thể nhập vào trên điện thoại khác, nhưng vẫn có thể gọi lại trực tiếp.”
Thẩm Loan: “Vậy thì tắt máy đi.”

Chu Trì: “......”

“Uống nước không?” cô hỏi.

“Nước dừa, cám ơn.”

Thẩm Loan đi vào phòng bếp lấy hai chai nước ra, một chai cô bỏ lên trước bàn máy tính, một chai còn lại để lại cho mình.

“Cô ngược lại cũng không khách sáo nhỉ.”

“Là ân nhân cứu mạng, anh còn không biết xấu hổ muốn tôi khách sáo?”

Chu Trì nghẹn một tiếng.

Thẩm Loan chỉ huy anh: “Nếu rảnh rỗi thì giúp tôi lấy một phần tư liệu của tập đoàn Hằng Dịch, chuyện trên mạng có thể tra ra được thì tôi không cần.”

“Vậy cô muốn tra cái gì?”

“Riêng tư một chút.”

Ách.....

Chu Trì nuốt nước miếng, hỏi cô: “Ví dụ như?”

“Quan hệ gia đình của Dịch Hoằng, tốt nhất là cụ thể ông ta có mấy người tình, đó rốt cuộc là những ai. Hoặc là các quyết định đầu tư của công ty ông ta trong nửa cuối năm nay, đặc biệt là những đơn hàng lớn trên hàng trăm triệu.”
Nếu cô nhớ không nhầm, khoản đầu tư kiếp trước mà Dịch Hoằng bị đè bẹp, hình như vào lúc này đã hoàn thành xong.

Mà Thẩm Khiêm vừa vặn cũng ở Bắc Hải, cô không thích đưa ra những suy đoán vô căn cứ, nhưng cũng không tin có chuyện trùng hợp.

“Muốn điều tra thật à?” Chu Trì ngạc nhiên.

“Trông tôi có giống như là đang đùa không?”

“Cô để một thiếu niên nghiện net, đi làm công việc của một thám tử tư à?” Đôi mắt anh trừng to.

Thẩm Loan vốn không muốn làm khó anh, nên nói: “Có thể tra được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.”

“Phải nói sớm chớ.” Hại anh ta hoảng sợ, “Nhưng mà, rốt cuộc cô muốn làm gì?” Ngay cả phần mềm biến âm cũng dùng, còn làm ra vẻ thần bí.

“Chuyện lớn.”

“Chuyện lớn gì?”

Cô nhìn anh một cái thật sâu, khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ lộ ra một nụ cười, “Muốn biết thật à?”
Chu Trì đón nhận ánh mắt mỉm cười của cô, trong lòng đột nhiên rùng mình một cái, động tác đã nhanh hơn tư duy phản ứng trước, điên cuồng lắc đầu.

“Ồ.” Giọng điệu của Thẩm Loan thản nhiên, “Nhưng mà, anh vẫn nên biết chút chuyện thì tốt hơn.”

"Tại sao?”

“Vì điều đó tiện cho việc anh cần phải làm tiếp theo.”

Thẩm Loan đem trò chơi của hai công ty bất động sản đằng sau cuộc tranh giành lô đất số 3 ở Bắc Hải, dùng ngôn từ ngắn gọn nhất có thể diễn giải được cho anh nghe. Về phần, tại sao phải giúp Dịch Hoằng đối phó với Thẩm Khiêm, cô lại không nói ra chữ nào.

Cũng may Chu Trì cũng không hỏi nhiều.

Nhưng mà có một điểm, anh muốn biết rõ ràng.

“Tại sao lại là tôi?” Đôi mắt thuần túy mà đen láy của thiếu niên, chuyên chú mà bướng bỉnh, đem tất cả nghi ngờ trước đó của anh đều đặt ở trong câu hỏi này.

Thẩm Loan suy nghĩ một lúc lâu, “Chắc là, nhìn anh tương đối đẹp trai.”

Chu Trì vậy mà cũng tin, dù sao, gương mặt của anh ta cũng rất đẹp trai.

Nếu như là một tuần trước, có người nói anh bị gãy chân vì bị xe đυ.ng, còn để cho một cô gái xa lạ tùy ý ra vào phòng, Chu Trì có thể mắng đối phương là bệnh thần kinh.

Nhưng bây giờ, sự thật đã bày ra trước mắt, đúng là vả mặt mà.

Bản thân Chu Trì thấy mình không thể tưởng tượng được mức độ chấp nhận và bao dung của mình, đối với một số người và một số sự việc.

Ví dụ như, bây giờ anh và Phùng Sương Sương đã chia tay. Ví dụ như, anh dung túng Thẩm Loan xông vào cuộc sống của anh.

“Vứt giùm đi.” Thẩm Loan đưa cho anh cái chai đã uống hết.

Chu Trì tiện tay nhận lấy, ném vào thùng rác.

“Sao lại không thấy giấy rút đâu?”

Chu Trì liếc mắt một cái, “Chắc là dùng hết rồi.”

Thẩm Loan đi thẳng đến đầu giường, kéo tủ phía dưới ra, “Còn lại cái cuối cùng, nhớ mua đó.”

Cô lấy giấy ra, mở ra, rồi rút một tờ đưa cho Chu Trì.

“Cám ơn nha.” Vừa nói, anh vừa nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Thiếu niên nghiện net, đúng là danh xứng với thực mà.

Thẩm Loan thấy việc cũng đã xử lý ổn thỏa, cô cầm túi xách đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Chu Trì liếc mắt nhìn qua, lập tức vứt chuột ra, “Bận sao?”

“Làm sao?”

“Cái kia.” anh xoa xoa tay, “Tôi mời cô ăn cơm.”

Mười lăm phút sau, trong con hẻm nhỏ của phố Đồng Thau có một quán mì nhỏ.

Thẩm Loan dừng ở cửa, ngẩng đầu nhìn biển hiệu.

Chu Trì gãi gãi đầu, “Nơi này gần nhất, mùi vị cũng không tệ lắm, bây giờ tôi là người vô gia cư, cũng không có nhiều tiền, nên chỉ có thể mời cô tới mấy chỗ kiểu này thôi, cô không ngại đâu nhỉ.”

“Không ngại.”

Hai người đi vào bên trong, hoàn cảnh quả thật là không được tốt lắm, mùa hè cũng không có điều hòa, chỉ có quạt ọp ẹp.

“Hai người muốn ăn gì?”

“Chiêu bài của nơi này là” Chu Trì đang chuẩn bị giới thiệu một hai.

Thẩm Loan: “Hồng Du Sao Thủ*.”

*Hoành thánh sốt dầu ớt.

“Ơ, cô biết à?”

“Biết gì?”

“Ở đây nổi tiếng nhất là Hồng Du Sao Thủ.”

“Thật không?” Thẩm Loan cười khẽ, “Xem ra ánh mắt của tôi rất tốt.”

“......”

Ăn cơm trưa xong, Thẩm Loan rời khỏi phố Đồng Thau.

Chu Trì cũng không nhàn rỗi, về nhà thay quần áo sau đó lập tức ra ngoài tìm việc làm.

Dù sao, cuộc sống vẫn phải tiếp tục duy trì, anh muốn sống sót, cũng không thể thiếu một thứ như tiền bạc được.

“Nhìn ngoại hình của cậu không tệ, làm nhân viên phục vụ cũng được.”

“Nhân viên phục vụ” Chu Trì nhíu mày, “Cụ thể phải làm cái gì?”

“Phụ trách giao rượu ngay trong sân.”

“Cái đó, còn tiền lương?”

“Việc này thì cậu không cần phải lo lắng, Đêm Paris của chúng tôi không bao giờ đối xử tệ bạc với nhân viên.”

Bình Luận (0)
Comment