Chương 45: Thẩm gia trưởng nữ, tự cho mình là đúng
Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song
Thẩm Loan bước vào nhà cũ, nhưng bầu không khí hôm nay rất khác.
Dương Lam vậy mà lại đích thân xuống bếp, có lẽ là vì cảm nhận được tâm trạng của bà chủ rất tốt, nên ngay cả âm thanh nói chuyện của người hầu cũng lớn hơn trước.
Thẩm Yên đang ngồi trên sô pha xem TV, thấy Thẩm Loan bước vào, không ngờ lại không lên tiếng khıêυ khíh, thậm chí ngay cả một cái ánh mắt bất mãn cũng không có, trực tiếp coi cô như không khí.
Thẩm Loan không khỏi nhướng mày, đi đến ghế sô pha ngồi xuống, cầm một quả cam chậm rãi đưa tay bóc ra, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ.
Sau đó, Thẩm Xuân Giang cũng về nhà, sớm hơn bình thường mười lăm phút.
Dương Lam từ phòng bếp đi ra, cởi tạp dề xuống, đặt sang một bên, trên mặt mang theo nụ cười, hướng Thẩm Yên nói: “Đừng xem nữa, lên lầu kêu ông nội con và chị con xuống ăn cơm đi.”
“Được ạ.”
Thẩm Yên vui vẻ rời đi, đột nhiên, bước chân dừng lại, xoay người hướng về phía Thẩm Loan, theo thói quen hất cằm lên, giống như một con gà mái cao ngạo, “Cô còn chưa biết đúng không, chị tôi đã về.”
Thẩm Loan nhất thời bừng tỉnh, khó trách.
Yan hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý.
“Sợ rồi đúng không.” Thẩm Yên hừ lạnh, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý.
“Sao tôi lại phải sợ chị gái cô?” Cô cười nói.
Thẩm Yên vẻ mặt như ăn phân, “Tôi đã từng gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng nhìn thấy kiểu người không biết xấu hổ như cô, gặp được ai cũng nhận họ hàng bừa bãi, cô nghĩ rằng chị tôi dễ đối phó như anh Thẩm Khiêm à, cứ chờ mà xem.”
Nói xong lời ác độc, cô ta tức giận đi lên lầu.
Thẩm Loan không chỉ bóc vỏ cam mà còn bóc lớp cùi lụa bên ngoài rồi cho vào miệng.
Vị ngọt lan tỏa từ đầu lưỡi rồi lan tỏa khắp khoang miệng.
“Chị, mẹ đích thân xuống bếp, nấu món cá quế sóc và bánh hạt dẻ mà chị thích nhất, nó rất ngon. Ngoại trừ anh trai ra, trong nhà chúng ta chỉ có chị mới có thể hưởng thụ sự đãi ngộ này, em đều hâm mộ chết đi được......”
Thẩm Yên giống như một con chim vàng anh xinh đẹp, luyên thuyên, lảm nhảm, tuôn những lời tốt đẹp từ trong miệng mình mà không cần tiền, nói một tràng, vui vẻ mà không biết mệt mỏi.
Kèm theo đó là tiếng cười khúc khích hoặc gật đầu của Thẩm Như, cô lại có thể mượn đề tài mà phát huy nói đến nửa ngày.
Ninh Thành Thẩm gia, hảo nữ thành song (gái ngoan thành đôi).
Hai chị em một tĩnh một động, bổ sung cho nhau.
Thẩm Loan ăn đến múi cam cuối cùng, lấy khăn giấy lau tay, bình tĩnh đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn về hướng cầu thang xoắn ốc.
Thẩm Như mặc bộ quần áo ở nhà, không trang điểm, mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa cao, để lộ vầng trán đầy đặn và mịn màng.
Đôi mắt dài và hẹp giống như Thẩm Xuân Giang.
Trong số ba cô con gái của nhà họ Thẩm, chỉ có Thẩm Như được di truyền nó.
“Ngủ có ngon không? Con xem con đi, con gầy đi rồi này.” Dương Lam nắm tay con gái lớn, trong mắt lộ ra sự quan tâm.
Thẩm Như kéo mẹ ngồi xuống sô pha, lúc lướt qua Thẩm Loan, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho cô.
“Còn nói con, người không phải cũng gầy đi rồi sao.” Giọng nói nhẹ nhàng trầm ổn của người phụ nữ, không giống Thẩm Yên lanh lảnh, nhưng lại không có cảm giác khoa trương.
Thẩm gia trưởng nữ, tự cho mình là đúng.
Hai mẹ con nói chuyện được một lúc, Thẩm Như mới chú ý tới Thẩm Loan đang đứng bên cạnh.
“Ba, vị này là.....” ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Thẩm Xuân Giang.
“À, đây là em gái út của con.”
“Em út.” Thẩm Như mỉm cười, ánh mắt đánh giá rơi vào người cô, mang theo chút dò xét, hàm ý uy hϊếp.
Thẩm Loan đón nhận ánh mắt đang đánh giá mình của đối phương, không né cũng không tránh, thậm chí còn chớp chớp mắt.
Cô thầm thở dài trong lòng, thì ra thẩm Như Trường 22 tuổi trông như thế này.
So sánh với người phụ nữ mạnh mẽ bốn năm sau, mặc dù bây giờ cô ta rất có khí thế, nhưng so với người trong trí nhớ của Thẩm Loan vẫn kém hơn một chút.
Vì vậy, chút áp lực này không thể kìm hãm được cô.
Thẩm Như thấy thế, trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng chợt lạnh thấu xương.
Dám nhìn đối diện với cô, còn khoác lên mình vẻ ngoài trong sáng ngây thơ vô tội, hoặc là quá ngu ngốc ngây thơ, hoặc là tâm cơ sâu xa.