Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 519

Nói là cơm trưa nhưng cũng chỉ một chén mì và hai vò rượu nhỏ.

Bên trong có mấy miếng thịt xông khói.

Hai người ăn uống no say, tiếp tục làm việc.

"... Anh Luân, em khát nước."

Không ngừng nói chuyện, giọng nói tóc vàng đã khàn.

Anh Luân lấy mười tệ đưa cho anh ta: "Đi sang đối diện mua hai chai nước, ông

đây cũng không chịu nổi... Nhớ phải mua nước lạnh!"

"Vâng ạ!"

Chớp mắt đã qua 2 tiếng, vẫn không hề có thu hoạch như cũ.

"Cô ta có thực sự là sinh viên đại học G không chứ?"

"Bên kia đã cho đưa tin tức chắc không sai đâu."

Tròng mắt tóc vàng đảo đảo: "Nếu thật bị chúng ta bắt được, hi hi... Có phải

chúng ta muốn làm thế nào thì làm đúng không?" Nụ cười đáng khinh, xoa tay

hầm hè.

"Xì... Nhìn mày kìa!"

"Dù sao bên kia nói muốn toàn bộ, đã nửa tháng rồi em không chạm vào phụ

nữ, lần này nhất định phải làm cho ta nát người mới sướng! Anh Luân, anh

không muốn hả?"

"Muốn, sao lại không muốn?" Người đàn ông hút thuốc, từ từ phun ra khói

thuốc: "Ông đây còn chưa chạm và sinh viên nữ bao giờ, nói không chừng vẫn

còn trinh."

"Được! Tý nữa anh sướng trước rồi đến em."

"Vậy cũng phải bắt được người đã rồi nói."

"Chuyện này chỉ là sớm hay muộn thôi! Chỉ cần cô ta là sinh viên đại học G, em

không tin cô ta không ra khỏi cổng trường!"

Hai người tiếp tục ẩn núp.

Ngày đầu tiên, không có thu hoạch.

Nhưng cũng vẫn không nhụt chí.

Ngày hôm sau vẫn như cũ.

"Anh Luân, anh xem kia có phải cô ta!" Hai mắt tóc vàng tỏa ánh, chỉ vào một

sinh viên nữ tóc dài xõa trên vai, bóng dáng yểu điệu phía trước.

Anh Luân lấy ảnh chụp từ túi áo ra, càng nhìn mày càng nhíu chặt.

"... Không phải."

"Nhưng em nhìn thấy hơi giống..."

"Không đủ cao. Người trên ảnh cao ít nhất 1m7."

"Xì..."

Buổi chiều, hai người đã hiện ra mệt mỏi.

"Còn cứ như vậy nữa thời hạn ba ngày sắp đến, chúng ta không hoàn thành

nhiệm vụ cũng không lấy được tiền."

"Gấp cái gì? Không phải còn một ngày sao?" Người đàn ông hung hăng hút hai

điếu thuốc, ngoài miệng nói như vậy nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm trọng.

"Anh... Em hết rồi, anh cho em một ít với."

"Tự lấy đi."

"Cảm ơn anh! Ngày mai chúng ta vẫn tiếp tục canh giữ ở chỗ này hả?"

Anh Luân lắc đầu.

Đôi mắt tóc vàng tràn ngập dò hỏi.

"Chỉ còn thời gian một ngày, chờ không phải là cách."

"Vậy... Fuck —"

Tóc vàng đang ngồi ở mép bồn hoa bên ngoài trường học, thuốc mới châm lửa

còn chưa kịp hút thì có một bàn tay từ sau vòng qua cổ anh ta bịt chặt miệng

anh ta kéo vào trong bụi cỏ.

Bên anh Luân cũng không tốt hơn là mấy, thuốc rơi, hai tay bị bắt chéo sau

lưng, miệng cũng bị bịt kín.

Mặc cho hai người giãy giụa thế nào đi nữa cũng không chạy thoát nổi.

Rất rõ ràng, đối phương có chuẩn bị mới đến, là người biết võ, thân thủ cao hơn

họ rất nhiều.

Tóc vàng vì hoảng sợ mà giãy giụa kịch liệt, bị đối phương kề dao vào cổ,

choáng váng ngất xỉu, lại không thể phản kháng chỉ có thể kéo vừa lôi đi giống

một cái bao rách.

Trong khi đó, anh Luân thức thời hơn nhiều.

Sau khi nhận ra không thể cậy mạnh với đối phương, cơ thể không giãy giụa

phản kháng nữa, nhưng tròng mắt nhanh chóng đảo quanh, đang suy nghĩ cách

chạy thoát.

Đáng tiếc, nghĩ nát óc cũng không nghĩ được cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn

đối phương kéo mình đến một hẻm nhỏ hẻo lánh.

Là chỗ thích hợp nhất để giết người diệt khẩu trong phim truyền hình.

"Anh Giang, đã mang người đến."

"Chỉ có hai người?" Một giọng nói trầm thấp từ từ vang lên, cảm giác ưu việt

tùy ý và từ trên cao nhìn xuống.

Dường như mọi chuyện xảy ra trước mắt đều nhẹ nhàng dễ dàng chỉ tùy ý động

động ngón tay nên anh ta cũng chẳng buồn giải quyết.

"Chúng ta đã theo dõi hai ngày, tạm thời không phát hiện có đồng bọn khác."

"Ừm."

Anh Luân bị đẩy mạnh vào một góc chết, cái ót đập vào vách tường phát ra một

tiếng bụp trầm đục, mắt hiện đầy sao, ngồi tụt xuống.

Đột nhiên một cái bóng chụp xuống, anh ta từ từ giương mắt thì thấy một người

đàn ông có khuôn mặt cực kỳ xuất sắc đến trước mặt anh ta, cả người mặt tây

trang màu xám, giống một thành phần tri thức làm việc trong các tòa nhà văn

phòng, nhưng trên thực tế lại làm những chuyện chỉ lưu manh du côn mới làm.

Không, anh ta còn cao cấp hơn đám lưu manh du côn.

Bởi vì những việc này anh ta đều không cần tự ra tay, đàn em trực tiếp làm thay.

"Triệu Luân?"

Ánh mắt cứng lại: "Anh là ai? Vì sao biết tên tôi?"

"Người dạy dỗ anh."

Nói xong, cười lùi lại, đám đàn em sau lưng anh ta chen chúc tiến lên, không

nói hai lời bắt đầu tay đấm chân đá.

Hai tay Triệu Luân ôm đầu, quay lưng lại về phía đối phương.

Đây là bản năng tự vệ của con người khi đối mặt với nguy hiểm.

Trước kia khi anh ta bị đánh đều dùng chiêu này bảo vệ mạng, vốn tưởng lần

này cũng dùng được, nhưng khi những người đó nắm tay và cẳng chân dừng ở

sau lưng, đùi, trên eo, anh ta mới biết bản thân đã sai lầm bao nhiêu.

Dùng lực rất tàn nhẫn.

Đau cũng rất đau.

Rất nhanh, sắc mặt người đàn ông tái nhợt, trong miệng toàn mùi máu tươi.

Ở một bên khác, tiếng kêu thảm thiết của tóc vàng đã vọng khắp hẻm nhỏ.

"Đừng đánh... Cầu xin các người đừng đánh nữa... Tôi, tôi không quen biết các

người..."

Triệu Luân cắn răng: "Câm miệng!"

Anh ta là có vài phần kiên cường, đáng tiếc, đối phương là Sở Ngộ Giang.

Mạng người trên tay đã không đếm được, thấy người xương cứng cũng không

ít, chút cứng rắn này của Triệu Luân có là gì? Anh ta không để vào mắt cũng sẽ

không sinh ra nửa điểm tán thưởng.

Bởi vì —

Hình ảnh tàn khốc hơn anh ta cũng nhìn thấy.

Xương cứng hơn anh ta cũng sẽ bẻ gãy.

Cười chế nhạo, nhưng không dừng lại.

"Anh Luân, em... không chịu nổi nữa rồi... Em sẽ chết... Em chưa muốn chết...

Anh cứu em đi... Đau quá... A a a..."

Triệu Luân sặc một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Ánh mắt Sở Ngộ Giang không gợn sóng, vẻ mặt cũng không vui không buồn.

Những người đó không nhận được lệnh thu tay thì sẽ tiếp tục ra tay tàn nhẫn, có

lẽ đánh đến mức đỏ cả mắt, lực không những không giảm mà còn tăng.

Rốt cuộc —

Triệu Luân cắn chặt răng: "Đừng đánh nữa..."
Bình Luận (0)
Comment