Lời này xem như đã chịu thua.
Sở Ngộ Giang lại cười lạnh lùng: "Đây là thái độ cầu xin người khác của mày?"
Triệu Luân không thể không hạ thấp mình lần nữa, dẫm nát tôn nghiêm và sự
kiêu ngạo xuống bùn: "Cầu xin anh..."
"Dừng tay." Bây giờ Sở Ngộ Giang mới nhàn nhạt mở miệng.
Ra lệnh một tiếng, đám người đang đánh hăng say thoáng chốc lui lại.
Trong hẻm nhỏ yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng tóc vàng than đau và tiếng
Triệu Luân thở dốc đầy khó nhọc.
Thật lâu sau: "Các người là ai?"
Sở Ngộ Giang: "Người dạy dỗ mày." Ánh mắt bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống.
"Vì sao?" Triệu Luân khó hiểu, tóc vàng cũng nghi ngờ nhìn qua.
Họ rất chắc chắn chưa bao giờ chọc vào vị sát thần này.
"Bởi vì, mày nhớ thương người không nên trêu chọc."
Nhớ thương?
Vừa nghe đã thấy chan chứa tình cảm.
Nhưng rất nhanh Triệu Luân đã có phản ứng — không thể nào!
Anh ta và tóc vàng chơi phụ nữ chưa bao giờ chạm vào người có chỗ dựa sau
lưng, càng không dính vào người có thế lực, ghê gớm nhất là mấy tiểu thư tay
ôm ở câu lạc bộ đêm, hai bên thoả thuận xong, vừa tiện vừa dứt khoát, không
cần phải lo lắng ngày nào đó bị người ta trả thù, bởi vì họ chính là hàng hóa để
bán!
Cho nên, có thể loại trừ điều này.
Vậy chỉ còn...
"Cái này?" Triệu Luân lấy vài tấm ảnh luôn mang theo người từ túi áo ra.
Người phụ nữ chỉ lộ nửa sườn mặt, mờ mờ không rõ nhưng có thể thấy được là
người đẹp, đặc biệt là dáng người cao gầy kia, là thứ mà đàn ông không thể
kháng cự.
Bàn tay cầm tấm ảnh run rẩy, vẻ mặt khó có thể tin.
Sở Ngộ Giang cười khẽ, nhìn anh ta: "Còn chưa đến mức ngu quá."
Vẻ kinh ngạc trên mặt nam nhân biến thành sa sút tinh thần, khuôn mặt nhanh
như chớp cắt không còn một giọt máu, tái nhợt.
Không đợi Triệu Luân mở miệng giải thích, tóc vàng đã giành trước một bước
ồn ào —
"Ngài hiểu lầm... Không phải chúng tôi, có người sai khiến, nếu sớm biết không
thể trêu vào, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhận vụ này!"
"Người sai khiến các người không có kết cục tốt, mà các người..." Ánh mắt Sở
Ngộ Giang lạnh nhạt liếc qua: "Cũng như vậy."
Lòng tóc vàng lạnh như tro tàn.
Triệu Luân nở nụ cười tự giễu, có mổ loại cam chịu số mệnh của kẻ vò đã mẻ
còn sứt: "Anh muốn thế nào?"
Sở Ngộ Giang: "Lời này phải do tôi nói mới đúng — Các người muốn chết hay
muốn sống?"
"Sống! Chúng ta tất nhiên muốn sống!" Tóc vàng gấp gáp không chờ nổi mở
miệng.
Triệu Luân lại bình tĩnh hơn anh ta rất nhiều.
Phản ứng đầu tiên: Họ còn có thể chọn đường sống, còn có hy vọng.
Phản ứng thứ hai: Miếng mồi vô hình trung đã quăng xuống, câu được hay
không chỉ còn là một ý niệm.
Mà cái giá phải trả là — tính mạng!
Sở Ngộ Giang nhìn anh ta: "Mày thì sao?"
"... Tồn tại, mới có hy vọng." Triệu Luân yên tĩnh mở miệng.
"Được, vậy làm một chuyện cho tôi."
...
Ngụy Minh Hinh nhận được điện thoại của phòng thám tử gọi tới, đang chăm
sóc con trai còn hôn mê nằm trên giường bệnh.
Vẻ mặt từ ái, ánh mắt dịu dàng.
"Bà Thẩm, xin chào."
Sắc mặt bà ta đen dần, đứng dậy đi ra ngoài phòng bệnh, thuận tay đóng cửa
phòng bệnh lại: "Có việc gì sao?"
"Chuyện lần trước bà dặn dò đã xong xuôi."
Ánh mắt Ngụy Minh Hinh tối sầm: "Kết quả thế nào?"
"Đã dựa theo sự dặn dò của bà, đã sử dụng tất cả các biện pháp lên cô ta."
Người phụ nữ sung sướng cất tiếng cười: "Ảnh chụp và video đâu?"
"Đã hoàn thành và gửi vào mail cho bà rồi."
"Rất tốt."
"Chỉ là có một chút..."
Ngụy Minh Hinh nhướng mày: "Có chuyện nói thẳng."
"Hai người thực hiện chuyện này cảm thấy cái giá đã thỏa thuận trước đó hơi ít,
muốn tăng giá."
"Thêm bao nhiêu?"
"Nửa giá."
Ngụy Minh Hinh hít ngược một ngụm khí lạnh: "Cậu nói cái gì?!"
"... Nửa giá."
"Buồn cười! Chặt chém ghê quá nhỉ, tưởng tôi sẽ chấp nhận sao? Kẻ coi tiền
như rác cũng không đến mức như vậy."