Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 53

Kể từ sau cuộc gọi đó, Dịch Hoằng vẫn không từ bỏ việc truy tìm danh tính của “người bí ẩn” kia, nhưng ông ta cũng chẳng tìm được gì cả.

Gọi lại cũng là tắt máy.

Ngay khi ông ta chuẩn bị thuê một thám tử tư ra tay, thì người của Cục Công Thương và Văn phòng Đấu thầu đều đồng loạt tới cửa.

“Dịch Hoằng, ông bị nghi ngờ lợi dụng thủ đoạn không phù hợp để trộm giá khởi điểm của đối thủ cạnh tranh trong buổi đấu thầu lô đất số 3 của thành phố, bây giờ mời ông đi theo chúng tôi một chuyến.”

Vào thời điểm đó, Dịch Hoằng rất bình tĩnh, có một loại cảm giác bình tĩnh khi bụi đã lắng xuống.

“Dẫn đi.”

Ngay khi ở thế giới bên ngoài đều tin rằng lần này Dịch Hoằng nhất định xong đời, thì thư ký trương Thành của ông đã nộp một bằng chứng quan trọng cho các cơ quan liên quan.
Ngày hôm sau, Dịch Hoằng được thả ra.

Thẩm Khiêm nhận được tin tức, nên ở trong văn phòng bùng phát cơn giận.

Lưu Huy đứng ở bên cạnh, cả người run rẩy: “Làm sao có thể như vậy được, làm sao có thể?”

Anh ta không do dự mà phản bội lại mình, tố cáo Dịch Hoằng, bộ phận liên quan cũng xác định lập án, trước mắt đang trong giai đoạn điều tra, làm sao có thể đột nhiên thả ông ta đi?

Thẩm Khiêm nghe điện thoại, ánh mắt nhìn về phía Lưu Huy càng lúc càng lạnh như băng, “Được, tôi biết rồi, anh cứ làm theo kế hoạch.”

“Thẩm tổng.”

“Lưu Huy, xem ra anh không để cảnh cáo của tôi vào mắt. Anh có biết hậu quả của việc một chân đạp hai thuyền không?”

Lưu Huy sắc mặt trắng bệch, ngồi phịch xuống đất.

Anh ta đồng ý với Thẩm Khiêm là sẽ ra mặt tố cáo Dịch Hoằng, đổi lại, Thẩm Khiêm sẽ không truy cứu chuyện anh ta tiết lộ bí mật của công ty nữa, mặt khác, còn cho anh ta một trăm vạn tiền mặt và một tấm thẻ xanh* của nước M.
*Thẻ xanh là thẻ dùng cho những người định cư ở nước ngoài.

Nhưng trên thực tế, Lưu Huy ban đầu đã giấu diếm Thẩm Khiêm. Việc anh ta không chỉ thu tiền của Hằng Dịch, mà đồng thời còn lấy lợi ích của một công ty đối thủ khác nữa, nói cách khác, anh ta đồng thời tiết lộ giá khởi điểm cho hai công ty. Trước mắt, Trương Thành đưa bằng chứng về việc nhận hối lộ của bên mình cho Cục Công thương và Văn phòng đấu thầu.

Cứ như vậy, danh tiếng cá nhân của Lưu Huy giảm đi rất nhiều, không có bằng chứng xác thực, nên họ chỉ có thể thả Dịch Hoằng.

“Thẩm tổng, tôi biết sai rồi, ngài nhất định phải cứu tôi nha.” Một người đàn ông cao lớn mà khóc đến nước mắt nước mũi một phen.

Đáy mắt Thẩm Khiêm hiện lên khinh bỉ, chỉ tại tên ngu xuẩn này đã hủy hoại kế hoạch của anh.
Rất nhanh, người của cục công thương chạy tới, “Ai là Lưu Huy?”

Trước đó, Thẩm Khiêm chỉ nói với anh ta một câu, “Anh là người thông minh, có vợ, có con gái, phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”

Lưu Huy đau khổ nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt hối hận từ gò má rơi xuống.

Thẩm Khiêm lấy điện thoại trên bàn lên, bấm một số: “Thực hiện kế hoạch trước thời hạn. Mặc kệ ép giá cũng được, hay chịu lỗ cũng được, nhất định phải để cho Dịch Hoằng ký vào thoả thuận đầu tư.”

“Vâng.”

Kinh đô, phố Đồng Thau, một căn nhà cho thuê bình thường.

“Như vậy cũng được à?” Chu Trì nuốt nước miếng.

Thẩm Loan dựa vào bên cạnh bàn, trong tay cầm một chai nước dừa, hút một ngụm, sau khi miệng rời khỏi ống hút, mới nói: “Sao lại không được? Dịch Hoằng đã được thả ra, tôi tin rất nhanh thôi ông ta sẽ gọi tới.....”

Còn chưa dứt lời, điện thoại di động liền vang lên.

Ánh mắt sùng bái của Chu Trì hướng về phía Thẩm Loan, nhưng người ta chỉ cười mỉm với anh một cái, giống như không cảm thấy mình có chỗ nào để đáng để khen.

“Ông Dịch, ông có chuyện gì mà gọi tới đến vậy?” Thẩm Loan trả lời, cô đương nhiên là vẫn dùng phần mềm đổi giọng, cái giọng loli đáng yêu kia thật sự rất không phù hợp với chủ đề nặng nề mà hai người sắp thảo luận kế tiếp.

“Về xưng hô.....” Ờm, Dịch Hoằng không biết nên xưng hô như thế nào, nên dứt khoát trực tiếp hỏi cô.

“Họ của tôi, Vạn.” Vạn cũng gần giống Loan, nên cô mới thuận miệng nói.

“Vạn tiên sinh, cảm ơn đã cứu giúp.”

“Ông khách sáo rồi, tôi chỉ là nói miệng, cái gì tôi cũng không làm.”


“Ngài nói như vậy thì quá khiêm tốn rồi, nếu như không phải ngài cung cấp tin tức, chắc tôi cũng sẽ không cho người đi điều tra Phong Hoa. Nếu không điều tra Phong Hoa, vậy tôi đã không còn cách nào khác để lấy được chứng cứ Lưu Huy và bên kia đã nhận hối lộ. Lần này có thể gặp dữ hoá lành, toàn bộ đều dựa vào ngài ra tay cứu giúp.”

“Vậy đề nghị trước đó của tôi?”

“Ngài yên tâm, chỉ cần Dịch Hoằng tôi còn ở Bắc Hải một ngày, tôi nhất định sẽ không cho Bất Động Sản Thiên Thủy nửa điểm cơ hội để phát triển.”

Thẩm Loan nở nụ cười, “Hợp tác vui vẻ.”

Dịch Hoằng, người đang gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, không phải vì ông quá quan tâm đến mảnh đất kia, mà mấu chốt là ông ta có thể khiến Thẩm Khiêm thất vọng thì ông ta lập tức không thể kiềm chế được sự phấn khích của mình.

Thư ký mở cửa đi vào, “Dịch tổng.”

“Trương Thành, cậu tới cũng vừa đúng lúc, lần này may mà anh phản ứng đủ nhanh, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng được. Nửa cuối năm được nghỉ phép có lương, tôi sẽ chuẩn bị vé máy bao ăn ở, bao trọn gói, điểm đến thì cậu tự chọn, dẫn theo bạn gái của cậu ra ngoài để thư giãn.”

“Cảm ơn sếp.”

“Trong tay cầm cái gì vậy?”

“À, đây là thư ý định đầu tư vào Khu biệt thự cao cấp Lang Hoàn, bên kia thúc giục rất gấp.”

Dịch Hoằng nhận lấy, hạng mục này đã bắt đầu đàm phán từ lâu, hai bên giao tiếp cũng coi như hòa hợp, trải qua đánh giá nội bộ của công ty, lợi nhuận cũng tương đối khả quan, nếu như không phải vì sự hỗn loạn của lần đấu thầu này, thì hai bên đã sớm hợp tác từ lâu.

Dịch Hoằng lướt qua một lượt, sau khi xác nhận một số điểm quan trọng là chính xác, ông xoàn xoạt ký tên.

“Được rồi.”

“Tôi sẽ liên hệ với bên đó sớm nhất có thể.”

.........

Thẩm Nguy thoát khỏi phần mềm đổi giọng nói, trả điện thoại lại cho Chu Trì, “Trong khoảng thời gian này duy trì trạng thái mở máy.”

“Không phải tất cả đã kết thúc rồi sao?” Chu Trì lộ ra vẻ nghi hoặc.

Thẩm Loan nhớ tới kiếp trước Dịch Hoằng đầu tư thất bại, số tiền lớn bị phong tỏa, cuối cùng lại gặp phải cục diện phá sản và thanh lý, liệu chuyện này có liên quan đến Thẩm Khiêm không?

“Trước tiên cứ chờ đã.”

Về phần chờ cái gì, Chu Trì cũng không hỏi, mà cô cũng không nói.

----------

*Vô Song: Trong tiếng Trung từ ‘Vạn’ (万) và từ ‘Loan’ (婠) đồng âm, đều đọc là ‘wan’.

Bình Luận (0)
Comment