Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 54

Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song

Đến lúc Dịch Hoằng phát hiện ra vấn đề thì đã không kịp nữa rồi.

Bất động sản Hồng Vận vì không có của cải để gán nợ nên đã tuyên bố phá sản, còn Lang Hoàn là công trình đang xây dựng thì bị bắt đình công, đợi sau khi thanh lí tài sản xong, mới có thể quyết định đi hay ở.

Nói cách khác, tám trăm triệu mà Dịch Hoằng đập vào cũng không nghe thấy tiếng bọt nước, thì đã bị vòng xoáy bất thình lình nuốt chửng, đến nửa điểm vang vọng cũng không có.

“..... Bên đối ngoại của tòa án vẫn khăng khăng là đang trong giai đoạn thanh lí tài sản, những thứ khác thì đều đồng loạt im lặng không nói. Một số trung tâm nhà đầu tư nhỏ đã sắp không chịu nữa rồi, đang thảo luận để đi đến cửa Hồng Vận dơ băng rôn biểu tình để đòi nợ, anh xem có chúng ta có cần cử người qua đó để chống đỡ hay không, để tỏ rõ thái độ?” Trương Thành đắn đo dùng từ, cẩn thận hỏi thăm ý kiến của Dịch Hoằng.
Dịch Hoằng ngồi ở sau bàn làm việc trong văn phòng, sắc mặt vô cùng khó coi: “Ầm ĩ cũng vô dụng, bên tòa án cũng sẽ không nhả ra.”

Hơn nữa, ông ta đầu tư tám trăm triệu, không phải tám mươi triệu, đợi thanh lí xong thì còn lại được bao nhiêu có quỷ mới biết!

“Vậy tiếp theo chúng ta...”

“Vẫn còn tiếp theo cái gì nữa?” Dịch Hoằng cười đến bất đắc dĩ lại châm chọc, “Toàn bộ mẹ nó đều xong đời”

“Hay là...” Trương Thành dừng lại một chút, “Hỏi người thần bí kia thử xem?”

Gương mặt Dịch Hoằng khẽ động.

......

Thẩm Như về nước dời sự chú ý của nhà họ Thẩm chuyển sang hướng khác, vì thế gần đây Thẩm Loan tương đối tự do, đến cả Thẩm Yên cũng chẳng thèm gây phiền phức gì cho cô.

Vậy là phố Đồng Thau trở thành nơi đóng đô thường xuyên của cô.
“Đến rồi à!” Chu Trì đưa điện thoại cho cô: “Là cái người họ Dịch kia.”

Thẩm Loan nhếch mày: “Ngài Dịch, chào buổi sáng.”

“Rất xin lỗi, lại quấy rầy ngài rồi.”

“Tôi có thể giúp ông chuyện gì?”

Đầu bên kia dừng lại một lát, dường như ông không ngờ được đối phương lại thẳng thắn như vậy: “Thật sự không dám giấu, gần đây tôi gặp phải một chút khó khăn.”

“Ồ? Xin lắng tai nghe.”

Dịch Hoằng đem sự kiện đầu tư kể hết từ đầu đến cuối, đối với tình cảnh khó khăn của bản thân cũng không thèm che dấu, thái độ thẳng thắn làm cho Thẩm Loan nhìn với cặp mắt khác xưa.

“Trước đây vì đấu thầu lô đất số 3, tôi đã rút ra phần lớn tiền vốn lưu động của tập đoàn, bây giờ lại bị mắc kẹt tám trăm triệu tệ, dưới tình huống không có vốn nước ngoài rót vào, không quá hai tuần công ty sẽ rơi vào tình trạng ngưng trệ. Tôi thật sự đi đến bước đường cùng mới gọi đến...” Nói xong, ông lại thở dài một hơi.
Trong lòng Thẩm Loan đã hiểu rõ, chỉ vì, Dịch Hoằng đối mặt với hoàn cảnh khó khăn như bây giờ, nên ở kiếp trước ông ta chỉ xuất hiện trên tạp trí kinh tế tài chính như một bài học xấu, hai ba câu thì đều có một câu chứa những dụng ý hãm hại khác, đều có sự thêm mắm dặm muối làm thay đổi sự bình yên.

Các tác giả đều tiếc nuối vì làm thế nào mà ông trùm bất động sản này đang ở thời kỳ phồn hoa tiền đồ vô hạn lại chuyển biến nhanh chóng xuống suy bại, nhưng lại có ai lại rảnh rỗi quan tâm đến trận sóng gió này, những khúc mắc và lợi ích phức tạp nên trong đó chứ, ngoại trừ Thẩm Loan.

Cô đã từng đem cái gọi là “vụ án” này trở thành kén tằm, hết lần này đến lần khác không chán mà kéo sợi tơ ra, thậm chí còn tìm được Dịch Hoằng đã nghèo túng, tìm hiểu tình hình cụ thể lúc đó.

Thời gian không phụ lòng người, cô lại có thể từ trong đó tìm thấy dấu vết của bất động sản Thiên Thủy, khi đó, cô đã bắt đầu nghi ngờ Thẩm Khiêm. Kiếp này sau khi tự mình tham gia vào, Thẩm Loan càng thêm xác định là anh ta đang ngấm ngầm dở trò.

Thời gian mỗi giây mỗi phút trôi qua, cùng với sự im lặng hồi lâu ở đầu dây bên kia, trái tim kia của Dịch Hoằng đã nặng trĩu lại càng thêm nặng.

Cuối cùng.....

“Cách giải quyết không phải là không có. Hoặc là ông từ bỏ tám trăm triệu kia, bỏ đi một cánh tay để sống tiếp; hoặc là ông phải bỏ thêm một số tiền nữa để nuốt trọn cả công trình, tự mình trở thành nhà phát triển. Tôi đề nghị anh có thể thử phương pháp thứ hai, đợi khi khu biệt thự kia hoàn thành, thì chắc chắn ông sẽ không lo tới việc hồi vốn.”

Dịch Hoằng cười khổ: “Bây giờ tập đoàn đã không còn dư bao nhiêu tiền vốn lưu động nữa rồi, tôi vốn dĩ cũng không có cách nào ăn trọn cả công trình.”


“Ai bảo ông dùng tiền vốn lưu động?” Thẩm Loan nhếch môi cười.

“Ý của ngài là?”

“Tháng ba năm ngoái tập đoàn Hằng Dịch đã đấu thầu lô đất Nam Giao số 7 với cái giá cao là 2,6 tỷ, được dùng để phát triển khách sạn nghỉ dưỡng năm sao đứng thứ 3 tại Bắc Hải, dự tính tháng 9 năm nay sẽ khởi công, còn lên cả tin tức địa phương, có đúng không?”

“Vạn tiên sinh nắm bắt tin tức thật nhanh, nửa điểm cũng không nói thừa.”

“Ông đem lô đất đó bán lại qua tay cho Thẩm Khiêm, tôi tin rằng tiền vốn có được cũng đủ để ông bù vào sự thiếu hụt bây giờ.”

Lông mày Dịch Hoằng càng nhíu chặt: “Tôi không hiểu, vì sao nhất định là lô đất Nam Giao số 7? Nếu như muốn bán, lô đất số 3 vừa đấu thầu được không phải càng dễ dụ cậu ta sao?”

“Bởi vì—” Thẩm Loan cười nhẹ: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”

Dịch Hoằng: “.....”

“Đương nhiên, ông cũng có thể bán đi lô đất số 3, nhưng tôi đề nghị tốt nhất là ông đừng làm vậy.”

Nói xong, cô trực tiếp ngắt điện thoại.

Sau khi Dịch Hoằng suy nghĩ kỹ càng, ông đã quyết định nghe theo đề xuất của ngài Vạn, bán đi lô đất số bảy!

Ông ta cố chấp cho rằng, đối phương đã từng giúp ông ta một lần, thì sẽ không cố tình hại ông ta.

Ngày hôm sau, ông ta hẹn gặp Thẩm Khiêm.

Hai tiếng sau, hai người bắt tay nhau, hợp tác vui vẻ.


Vượt qua được cửa lớn của công ty bất động sản Thiên Thủy, Dịch Hoằng vẫn có chút khó tin, sao Thẩm Khiêm lại cứ thể đồng ý? Anh ta không muốn lô đất số ba sao?

Còn thái độ của người luôn quan tâm đến chuyện này, Chu Trì, cũng có nghi hoặc giống y như vậy, nhưng anh ta may mắn hơn Dịch Hoằng, có thể trực tiếp hỏi Thẩm Loan—

“Cô nói một chút đi...” Đôi mắt đẹp đẽ của chàng trai trẻ hiện lên những tia sáng hiếu kì, giống như hai ngôi sao lóng lánh.

Thẩm Loan không nhịn được mà xoa một cái trên cái đầu bù xù của anh ta, ừm, cảm giác tay rất tốt.

Chu Trì mặt đỏ bừng bừng ngay tại chỗ.

Anh ta lại không phải mèo...

Không cần anh nói, cô gái đã tự mình mở miệng, “Có một thành ngữ, lùi hai bước tiến một bước*. Thẩm Khiêm đối với thị trường Bắc Hải ngấp nghé đã lâu, dần dần phát triển thành một loại chấp niệm, anh ta căn bản không có khả năng dễ dàng buông tha. Anh ta không lấy được lô đất số 3, nhưng bây giờ lô đất số 7 cũng không kém, anh ta tin chắc rằng, chỉ cần Resort Thiên Thủy được thành lập nhất định sẽ không thua gì khu nghỉ dưỡng Hải Thiên Nguyên Cảnh của Hằng Dịch.”

“Nhưng thời gian anh ta đưa ra quyết định cũng quá ngắn đi.....” Hai tiếng đồng hồ, quyết định nhanh như vậy có khi nào là quá cẩu thả không?

Thẩm Khiêm à Thẩm Khiêm, anh trai ruột yêu quý của tôi, anh như vậy cũng thật là hao tâm tổn trí mà.

Chỉ đáng tiếc, để anh phải thất vọng rồi.

Kiếp trước, sau khi Dịch Hoằng bị phá sản, lô đất số 7 đã bị một người thần bí mua, cái giá mà người đó đưa ra vượt xa giá thị trường, có thể nói là vô cùng giàu có và quyền lực, nhưng cuối cùng là lại trở thành ‘oan đại đầu’.

Kiếp này, thì cho Thẩm Khiêm lên đầu nồi...

Còn về tên ‘oan đại đầu’ kia, Thẩm Loan coi như làm chuyện tốt, tiện tay giúp người đó một lần.

Ừm, không cần cảm ơn đâu nha.

------ Ngoài lề ------

Rõ ràng lô đất số 7 có vấn đề.

Kiếp trước người được coi là người coi tiền như rác là ai?

A, Nam chính Lục gia.

B, Hạ Hoài;

C, Tam gia;

D, Tất cả đều không phải;

---------

Vô Song: chúng mình cùng đoán nha, nhớ comment dưới truyện HD khu bình luận nha.

*Lùi hai bước, tiến một bước: 退而求其次:[tuì ér qiú qí cì]: Bạn không thể có được thứ tốt nhất, những sẽ có được thứ tốt hơn trong tương lai.

*Oan đại đầu:

Nghĩa gốc là tiêu xài hoang phí, suy rộng ra là lừa gạt, không tiết kiệm v.v. Đại đầu có nghĩa là tiền bạc.

Oan đại đầu không phải là từ xúc phạm cũng không phải từ chửi bới, thuộc về từ trung tính. Thường có nghĩa là tâm địa tốt thường luôn luôn suy nghĩ cho người khác, và tạo ra thiệt hại của riêng mình, nhưng những người khác sẽ không cảm ơn vì bạn thiệt thòi, những người như vậy dễ dàng suy nghĩ quá nhiều, nhưng không hề xem xét chính mình. Chúng ta nên phấn đấu nhiều hơn cho lợi ích của chính mình.

Bình Luận (0)
Comment