Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 55

Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song

Động tác của Dịch Hoằng rất nhanh, ngày hôm sau ông ta đã mang theo hợp đồng tìm đến cửa.

Thẩm Khiêm vui mừng trước thành công của anh ta, nên rất sảng khoái kí tên.

“Hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.”

Hai người bắt tay nhau, vừa chạm nhẹ đã tách ra.

Đến lúc này, lô đất Nam Giao số 7 thuộc về quyền sở hữu của Thẩm Khiêm, còn Dịch Hoằng cầm lấy khoản tiền bán đất 3 tỷ, dùng để bù đắp vào sự thiếu hụt của dự án khu biệt thự Lang Hoàn.

.......

Sơn trang Đông Li, Ninh Thành.

Lăng Vân vừa luyện bắn súng xong, đi từ bãi tập bắn dưới hầm lên, đúng lúc gặp Hồ Chí Bắc vội vội vàng vàng đi vào cửa, bước lớn đi thẳng vào trong.

“Tam gia.” Cậu ta bước lên phía trước, chắn đường, bày ra một khuôn mặt lạnh lùng không có biểu cảm.

“Thằng nhóc thối này, lửa cháy đến nơi rồi, cậu còn dám cản tôi lại?!”
Lăng Vân vẫn đứng lù lù không động động, như một tên đầu nấm vô hại, nhưng không khí xung quanh thì lại lạnh đến đáng sợ: “Ngài có chuyện gì gấp sao?”

“Tôi tìm Lục gia.”

“Bây giờ Lục gia không tiện gặp người khác.”

Hồ Chí Bắc hơi sững sờ, có chút lơ mơ: “Cậu ấy giấu phụ nữ à?”

Khóe miệng Lăng Vật giật giật, giọng nói cũng trầm lại: “Cái đó, ngược lại cũng không phải.”

Hồ Chí Bắc liếc cậu ta một cái, rồi lướt qua, vừa đi vừa ồn ào: “Lục gia, lô đất mà ở Bắc Hải mà cậu nhìn trúng bị.....”

Đi qua phòng khách, bước chân của anh ta nhất thời khựng lại, giọng nói cũng dừng lại.

Trong sân tập, người đàn ông đang nắm lấy thanh xà ngang và thực hiện các động tác kéo xà với tốc độ đáng kinh ngạc, phần trên của cơ thể anh ta trần trụi lộ ra ngoài những đường cơ bắp săn chắc, giống như một con báo đang sẵn sàng lao tới, sẵn sàng chiến đấu và gϊếŧ chóc bất cứ lúc nào.
Kéo dài, hùng dũng, mạnh mẽ.

Đến lúc này Hồ Chí Bắc cũng không ồn ào nữa, không hiểu sao tự nhiên lại yên tĩnh lại, ánh mắt anh ta liếc sang chiếc máy tính bên cạnh một cái, âm thầm mắng một tiếng “biếи ŧɦái”.

Mười phút sau, người đàn ông mới buông tay ra khỏi thanh xà ngang, kết thúc luyện tập.

Lăng Vân cầm lấy khăn mặt bước lên phía trước, Quyền Hãn Đình sau khi điều chỉnh lại nhịp thở, đưa tay ra nhận lấy chiếc khăn, tầm nhìn cũng theo đó mà rơi trên người Hồ Chí Bắc, người dám tùy tiện xông vào đây: “Tam ca, tìm tôi có chuyện gì sao?”

Ánh mắt thờ ơ lộ ra một tia lạnh lùng, nhưng khuôn mặt kia của anh ta lại đẹp trai đến nỗi làm người khác không thể tưởng tượng nổi, thật sự làm người khác muốn gần gũi, nhưng lại sợ bị tê cứng bởi sự băng giá đó.

Hồ Chí Bắc là một người thô lỗ, quen thô bạo, cũng có văn hóa gì, nên anh ta không biết nên dùng từ nào để hình dung người anh em kết nghĩa này.

Dù sao cũng là— đẹp đến nỗi có chút lạnh lẽo.

“Lần trước, không phải cậu nói nhìn trúng một lô đất Nam Giao ở Bắc Hải sao, nói muốn dùng nó để xây dựng bến tàu, tôi đã đưa người qua xem, điều kiện địa lý đúng là rất tốt, đang chuẩn bị để cậu đưa ra chủ ý, không ngờ là miếng đất đó đã bị người khác ra tay trước, bị mua mất rồi!”

“Lục gia, nước muối loãng.” Lăng Văn lặng lẽ nước đến.

Quyền Hãn Đình uống một ngụm, mày hơi cau lại: “Ngồi xuống rồi nói.”

Lăng Vân xoay người rời khỏi, Hồ Chí Bắc ngồi xuống ghế sô pha ở bên cạnh: “Lô đất đó vốn dĩ là tài sản của tập đoàn Hằng Dịch, dự định dùng để xây dựng khác sạn nghỉ dưỡng năm sao, nhưng nội bộ tập đoàn xảy ra chút vấn đề, cần gấp tiền vốn để quay vòng, vậy nên họ mới quyết định bán miếng đất đó.”

“Chủ mua là ai?”

“Bất động sản Thiên Thủy.”

“Có bối cảnh gì?”

Hồ Chí Bắc không thể không phục anh một phát đã nói trúng đích, “Nhà họ Thẩm ở Ninh Thành.”

Người đàn ông nhướng mày, môi hơi nhếch lên một đường cong nhàn nhạt, có chút tùy ý nói: “Hóa ra là bạn cũ à.”

Công ty vận tải đường thủy Huy Đằng trong tay Quyền Hãn Đình từng hợp tác một thời gian dài với tập đoàn Minh Đạt, mặc dù số lần hai bên gặp mặt cũng không nhiều lắm, nhưng quan hệ vẫn luôn rất tốt.

Mặc dù nói, Huy Đằng không thiếu một khách hàng như Minh Đạt, nhưng có mối làm ăn dâng đến tận cửa anh cũng không có lý do gì mà từ chối.

Mấy năm gần đây, cũng chỉ như vậy, không có trở ngại gì.

“Điều thú vị hơn là trước đó, Hằng Dịch đã cạnh tranh với Thiên Thủy để tranh giành một mảnh đất khác, thậm chí còn xảy ra một vụ bê bối trong quá trình đấu thầu, khiến Cục Công thương và Văn phòng Đấu Thầu phải đưa ra báo động. Nhưng chỉ trong nháy mắt mắt, cả hai bắt đầu hợp tác vui vẻ trở lại. Cậu không cảm thấy nó có vấn đề sao?”

Thân hình Hồ Chí Bắc vạm vỡ, nhưng không có nghĩa là đầu óc của anh ta cũng lớn, nên rõ ràng, việc cần anh ta làm một chút cũng không qua loa.

“Tại sao cứ nhất thiết phải là lô đất kia?” Ánh mắt của Quyền Hãn Đình có vẻ trầm tư.

“Vậy chúng ta có cần dùng ít thủ đoạn, ép nhà họ Thẩm chủ động nhả lô đất kia ra không?” Ngược lại, trước đây chuyện tương tự như vậy bọn họ làm cũng không ít, Hồ Chí Bắc cũng đã sớm muốn làm như vậy vậy.

“Không vội.”

“Vậy.....”

“Anh cho người đi điều tra tình hình của tập đoàn Hằng Dịch.”

“Được.”

.......

Giữa tháng 7, cơn bão “yêu cơ” đã đổ bộ vào Vịnh Bắc Bộ, với sức gió rất mạnh.

Ninh Thành dường như cũng bị ảnh hưởng, liên tiếp có mấy trận mưa to xối xả, đến bây giờ vẫn chưa kịp thu dọn xong.

Thẩm Loan đem cây xương rồng đang sinh trưởng tự do trên ngưỡng cửa sổ chuyển vào trong nhà, ném vào một góc mà cũng không thèm tưới nước, nhưng dường như cây nhỏ vẫn không hề bị ảnh hưởng gì, vẫn xanh tươi non nớt.

“Mày thật ngoan cường.”

Cô cười nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thấy màn trời buông xuống, mây đen cuồn cuộn.

Phòng khách ở dưới tầng, đang mở bản tin buổi tối.

“Khu vực Vịnh Bắc Bộ chịu ảnh hưởng mạnh mẽ bởi cơn bão, Túc Thành, Ninh Thành, Bắc Hải và nhiều nơi khác đã đưa ra cảnh báo về cơn bão đen, chịu ảnh hưởng của lốc xoáy nhiệt đới, sức gió trung bình giật tới cấp 12 trở lên.... Được biết, đây là lần đầu tiên trong hai thập kỷ qua đài khí tượng thủy văn đưa ra cảnh báo đen, cấm tàu thuyền ra khơi, tàu thuyền bình thường cũng phải ngừng hoạt động.”

Hai ngày tiếp theo, cơn bão đổ bộ vào đất liền làm số người tử vong, tổng số người bị thương cũng không ngừng tăng.

Ngày 18 tháng 7, Ninh Thành mưa to không ngừng, nhưng ở Bắc Hải lại phải gánh chịu một một cơn sóng thần bất ngờ!

“Được biết, sóng thần lần này là do núi lửa phun trào ở khu vực ngoài khơi ở bờ nam của Vịnh Bắc Bộ, tạo thành lớp dung nham nguội lạnh, bao trùm trên bờ biển rộng lớn, bị sóng thần đẩy chồng lên hoặc hình thành bề mặt mới. Cục đất đai và tài nguyên cùng với Cục Du lịch đã can thiệp, khảo sát.....”

------ ngoài lề ------

Halo mn, đáp án chính xác của câu hỏi ở chương trước là A, nam chính Quyền Hãn Đình của chúng ta nhé!

Bình Luận (0)
Comment