Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song
Thẩm Loan ngồi trên ghế sô pha, nghe tin tức phát sóng, trong lòng cô lại rất bình tĩnh.
Đúng như mong đợi.
Ngược lại, sắc mặt của hai mẹ con Dương Lam trắng bệch, chỉ có Thẩm Như bình tĩnh hơn, khi biết tin lập tức gọi điện cho Thẩm Khiêm.
“Alo, Anh sao rồi, không sao là tốt rồi, được, sẽ chuyển lời cho mẹ, anh cũng phải tự mình chú ý an toàn.....”
Dương Lam nhìn con gái lớn với anh mắt chờ đợi: “A Khiêm nói thế nào vậy con?”
Thẩm Như ngồi xuống bên cạnh bà, cô cười an ủi: “Mẹ yên tâm, lúc sóng thần ập đến, anh đang ở trong khách sạn nghỉ ngơi, không xảy ra chuyện gì cả.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.” Dương Lam vỗ vỗ ngực, vẻ mặt sợ hãi.
Bà chỉ có một đứa con trai này thôi, nếu xảy ra chuyện, sản nghiệp trong nhà lớn như vậy ai sẽ kế thừa? Vậy chẳng phải là, hai vợ chồng chú hai sẽ chiếm được lợi sao?
Nụ cười của Thẩm Như không thay đổi, chỉ là trong ánh mắt có nhiều ý nghĩ khác, khiến người ta không rõ cô ta đang suy tính cái gì.
Dương Lam vẫn đắm chìm trong sự vui mừng, vẫn không chú ý tới, nhưng ngược lại tất cả những biểu hiện đó đều bị Thẩm Loan thu vào trong mắt.
Ngay khi Thẩm Như chuẩn bị nhìn lại, cô chỉ nhẹ nhàng dời tầm mắt đi ra chỗ khác.
Vậy nên, lúc này Thẩm Khiêm và Thẩm Như đã bắt đầu đề phòng lẫn nhau rồi?
Thật không hổ là người Thẩm gia, trời sinh đã vì tranh quyền đoạt lợi.
Bản tin thời sự kết thúc, Thẩm Loan chào hỏi hỏi một cái rồi đi thẳng lên trên lầu.
Thẩm Yên không nhịn được hừ lạnh: “Đúng thật là kẻ vong ân bội nghĩa, anh cả xảy ra chuyện, cô ta cũng không thèm hỏi thăm một câu nào.”
Nghe vậy đôi lông mày của Dương Lam càng nhíu chặt, còn Thẩm Như chỉ cười nhẹ một cái cho qua, dường như không để bụng.
“Chị, chị không cảm thấy cô ta rất đáng ghét sao?” Thẩm Yên cố ý thăm dò, lúc này cô ta cần một người có cùng chung kẻ địch với mình.
Nhưng thật đáng tiếc, câu trả lời của Thẩm Như không làm cho cô ta hài lòng.
“Có những sự quan tâm, không cần phải nói ra miệng.” Giống như có những ác ý, chỉ có thể chôn sâu trong tận đáy lòng.
“Chị, sao chị lại nói giúp cô ta vậy?”
“Chị đâu có nói giúp ai, chị chỉ thuận miệng mà nói mà thôi.” Biểu cảm của Thẩm Như thờ ơ.
Thẩm Yên tức giận đùng đùng, nhưng lại không dám cãi lại, cho dù hai người có lớn lên cùng nhau đi chăng nữa, thì cô cũng không dám nói mình hoàn toàn hiểu rõ về người chị này.
Cô có thể chắc chắn, Thẩm Như đối với Thẩm Khiêm không hề thân thiện giống với biểu hiện bên ngoài, nhưng cô cũng không tìm được lý do gì để vạch trần chị ta, vì thế cô im lặng không nói nữa.
Thẩm Như vốn đã nhìn thấu chút nghi ngờ đó của Thẩm Yên nhưng cô cũng không nói ra.
Đúng là cô thật sự không để Thẩm Loan vào mắt, nhưng cô không thể không chú ý đến thái độ của Thẩm Khiêm....
Trước mắt, cô cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng không thể biểu hiện ra ngoài.
Còn lúc này, Thẩm Khiêm ở Bắc Hải xa xôi không được lạc quan như đã nói trong điện thoại.
“Kết quả khảo sát mới nhất cho thấy, vùng đất này quả thực đã bị magma phun trào bao phủ, không còn là địa hình ban đầu nữa, hơn nữa phần lớn diện tích đều bị nước biển tràn vào nên không thể sử dụng để phát triển thành khu resort nữa. Bên trên đã đưa ra quyết định loại bỏ vùng đất này ra khỏi hồ sơ lưu trữ của quốc gia, nó sẽ được xem như là một khu sinh thái ban đầu để mở cửa cho người dân.”
Nghe thư kí báo cáo xong, vẻ mặt của người đàn ông như bị mây đen bao trùm.
Không còn đất, khu resort còn làm thế nào được nữa? Ba tỷ thiếu hụt kia lấy gì để bù vào? Tại sao cứ nhất thiết phải là lô đất này?
Trong một thời gian ngắn, tâm trạng của Thẩm Khiêm rất phức tạp, dường như từ khi anh bước vào Bắc Hải này, mỗi một chuyện xấu đều liên tiếp ập đến, đầu tiên là chuyện đấu thầu, tiếp theo là việc Dịch Hoằng thoát tội, còn cuối cùng là việc anh vừa mua được lô đất số 7 này thì gặp phải thiên tai.
Dịch Hoằng người này, anh hiểt rất rõ, ông ta tuyệt đối không phải người mưu mô thích đùa giỡn, hay thích giở thủ đoạn gì.
Nếu như có người nói, ông ta đứng sau tất cả những chuyện này, Thẩm Khiêm tuyệt đối sẽ không tin.
Nhưng những chuyện xấu này lại cứ liên liếp ập đến, giống như có người cố ý nhằm vào anh vậy, từng bước từng bước muốn đạp lên mạng sống của anh.
Dường như trong bóng tối, có một sức mạnh vô hình đang khống chế cục diện, lật tay tạo thành mây, úp tay tạo thành mưa.
Ánh mắt của Thẩm Khiêm đột nhiên lấp loé, “Liên lạc với Dịch Hoằng, hẹn ông ta ra ngoài gặp mặt.” Dừng lại một chút, anh lại bổ sung, “Càng nhanh càng tốt.”
Hiệu suất làm việc của thư ký rất cao, bên Hằng Dịch cũng rất sảng khoái đồng ý.
Hai giờ chiều, trong phòng họp của công ty con Thiên Thủy.
Dịch Hoằng đến rất sớm, ông tùy ý chọn một vị trí ngồi xuống, tư thế rất ung dung và vẻ mặt lười nhác.
Sau đó Thẩm Khiểm bước vào, đi đến bàn hội nghị, hai tay chống ở mép bàn, ánh mắt sắc bén như dao, “Là ông cố ý gài bẫy tôi, để tôi mua lô đất số 7?”
Vậy mà lại đi thẳng vào vấn đề chính, đến lời khách sáo cũng không thèm nói, xem ra, người nào đó thật sự đã loạn lên rồi.
Dịch Hoằng nghe xong chỉ cảm thấy nực cười, thậm chí ông còn bật cười thành tiếng, “Thẩm Tổng muốn đổ oan cho người khác, thì làm ơn tìm một lý do đáng tin hơn một chút đi. Gì mà cố ý gài bẫy?”
“Là tôi biết trước được, dưới đáy biển núi lửa sẽ phun trào gây ra sóng thần, dẫn đến địa hình bị phá hủy mà không nói cho cậu biết? Hay là tôi cầm dao, ép cậu kí tên vào hợp đồng? Dịch mỗ tôi vẫn luôn kính nể Thẩm tổng trẻ tuổi tài cao, đáng tiếc a, rốt cuộc vẫn dính phải hai chữ ‘trẻ tuổi’, dễ bốc đồng, cáu kỉnh và bộc trực, thật sự là rất đáng thất vọng mà.”
Nói xong, ông lắc lắc đầu khẽ thở dài, tỏ vẻ đáng tiếc.
Dịch Hoằng cảm thấy những lời này của mình rất độc địa, nhưng Thẩm Khiêm lại không có phản ứng gì, vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ và điềm tĩnh đó, núi không hiện núi, nước không hiện nước*, khá là kiên định.
Chỉ nghe anh nhẹ giọng cười: “Tổn thất đã tạo thành, không còn cách nào cứu vãn được, hôm nay mời Dịch tổng đến đây, cũng không phải là vì truy trách nhiệm. Giống như ngài vừa nói, thiên tai không thể dự đoán trước được, trừ khi là.....nhà tiên tri.”
Câu cuối, Thẩm Khiêm cố ý nghiến răng nghiến lợi mà nói, đặc biệt là mấy chữ “nhà tiên tri”, gần như là ngừng một lát rồi mới nói ra.
Dịch Hoằng không nói gì, nhưng lông mày lại không tự giác mà động đậy một chút. Bản thân ông ta cũng nhận ra có điều không ổn, nhưng lúc này đã bị Thẩm Khiêm nhìn thấy, ánh mắt ông dần dần trầm xuống.
“Tôi rất tò mò, cao nhân đứng đằng sau Dịch tổng là ai? Ai mà có thể dự đoán được thiên tai, còn đối với tôi quen thuộc như thế?”
Dường như là vì khắc anh mà đến.
------- Ngoài lề ------
Xem ra Loan Loan rất có tướng vượng phu, cô vừa ra tay đã lập tức thay ông xã tương lai tiết kiệm được ba tỷ.
Một câu hỏi đố khác nha: Liệu Thẩm Khiêm có nhìn thấu Loan Loan không?
a.Có, hơn nữa còn có bài chất vấn;
b.Không;
c.Có nghi ngờ;
d.Nhìn thấu nhưng không nói ra, muốn xem cô ấy sẽ làm cái gì?
Nhớ comment câu trả lời nhé!
----------
*Núi không hiện núi, nước không hiện nước:
Theo nghĩa đen có nghĩa là ẩn đi tài năng của mình, có biểu hiện khiêm tốn, cái gọi là chân nhân bất lộ tướng.
Thành ngữ “Hiển sơn lộ thủy” (Hiện núi, lộ nước): đem núi, nước tất cả đều hiện ra không sót một chút nào, được ví von như nổi tiếng, thích thể hiện tài năng.
Còn “không hiển sơn lộ thủy” (Núi không hiện núi, nước không hiện nước): chỉ một loại cách ứng xử khiêm tốn khi làm người, tức là không thích mang ưu điểm để thể hiện ra bên ngoài, nhưng không có nghĩa là họ không có tài năng, mà chỉ là họ không cố ý thể hiện ra bên ngoài, không muốn cầu danh lợi.
*Mk dịch sát nguyên tác nha mn, nếu có chỗ nào ko đc hay hay là bị làm sao đó thì mn cứ thoải mái đóng góp ý kiến của mk vào phần comment nha. (Với lại sao chương càng ngày càng dài thế mn )