Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 547

Thẩm Loan cười lạnh: "Chỉ cần hơi chút hiểu biết tình hình của Thiên Cơ, rồi

liên tưởng thế cục leo thang của nguồn năng lượng gần đây, rất rõ ràng, không

phải sao?"

Thiên Cơ với tư cách là một trong rất ít xí nghiệp năng lượng đưa ra thị trường,

hội tụ vốn và trang thiết bị, gặp may mắn. Trong mười năm qua, việc nghiên

cứu và phát triển năng lượng mới đã đạt được thành quả rõ rệt. Mà nguồn năng

lượng lại là mạch máu của quốc gia, sao lại không có khả năng thu hút được sự

quan tâm của các ngành liên quan?

Ông Lâm cười khẽ, chuyện tới lúc này, trái lại ông ta lại nhẹ nhàng thở ra, có

loại bình tĩnh kì lạ: "Đúng là cô biết rất tường tận."

Thẩm Loan tiến lên, đón ánh mắt sắc bén của ông gìa, không tránh né: "Nếu tôi

giao dịch nội gián, vậy thì các người chính là ác ý thao túng thị trường chứng

khoán, ý đồ quấy nhiễu trật tự thị trường, cả hai người ai khác hơn, không cần

tôi nói, trong lòng các người nên biết rõ."

Cô tạm dừng một cái chớp mắt, tiếp tục nói: "Cũng có thể sẽ lan truyền ra

ngoài, uy tín của quốc gia sẽ bị đặt một dấu chấm hỏi, chuyện này có phải gọi

là: Một mẩu cứt chuột, hỏng cả một nồi nước?"

"Đây có gọi là uy hiếp không?" Mặt già âm trầm.

Thẩm Loan gật đầu: "Ông cũng có thể hiểu như vậy."

Vốn dĩ mọi người đều bình an không có việc gì, mở một mắt nhắm một mắt cho

qua, ai cũng không tốt hơn ai.

Chưa từng nghĩ tới, ông lão này không quen đường khó, cũng có thể nói là quen

thói cao cao tại thượng, mọi việc đều thuận lợi, không chấp nhận được chút tật

xấu và ngỗ ngược nào?

Thẩm Loan quấy rầy kế hoạch của ông ta, hại ông ta không dưng mà tổn thất

lớn, trái lại cũng không phải là không kham nổi số tiền này, có lẽ là ông lão này

không thích loại cảm giác không nằm trong sự khống chế, cho nên thẹn quá hóa

giận, mất công tốn sức bắt cô lại.

Kết quả thì sao?

Ngược lại làm Thẩm Loan lại thông qua một số chi tiết, tìm nguồn gốc, thăm dò

lí do hậu quả.

Vác đá nện vào chân mình, cũng không ai làm tốt hơn ông già này

Hiển nhiên chính ông ta cũng ý thức được điểm này, cho nên trong ngực tích tụ

tức giận.

Trước mắt, Thẩm Loan lại nói ra vở kịch "Uy hiếp", sự tức giận giống như

dâng lên thành núi lửa, một phát không thể cứu chữa—

"Cô rất dũng cảm!"

Giọng nói như chuông đồng, bộ lấy khí thế lôi đình vạn quân*

* Sấm vang chớp giật, khí thể mạnh mẽ.

Thẩm Loan không nghiêng không lệch, nhẹ nhàng bâng quơ nhắc nhở nói: "Lớn

tuổi rồi không nên nổi giận."

Ông Lâm: "..." Cô là ma quỷ sao?

"Ông cụ, ngài là người thông minh, không suy nghĩ đề nghị của tôi một chút

sao, chúng ta đều lùi một bước..."

"Lùi?" Ông Lâm cười lạnh một tiếng, cắt ngang lời cô: "Cô cho rằng, hôm nay

cô còn có thể đi ra khỏi cửa của Ủy ban Quản lý sao?"

Uỷ ban Quản lý...

Không dấu diếm lừa gạt, bắt đầu tự phơi bày thân phận, xem ra, thật sự không

định để cô còn sống đi ra ngoài.

Vẻ mặt Thẩm Loan khẽ thay đổi, nhưng cũng không quá mức hoảng loạn.

"Sao thế, còn muốn giết người diệt khẩu à?" Cô bày ra dáng vẻ không biết

không sợ, chỗ sâu trong đáy mắt lại hiện lên ý thử.

Ông lão cười.

Ông hòa ái dễ gần, hiền từ ôn hòa hơn người tiền nhiệm, nhưng lời nói ra lại có

sát khí đáng sợ—

"Có rất nhiều cách để làm một người bình thường không thể tiếp tục mở miệng

nữa, cũng không phải cứ một hai phải cướp đi mạng sống. Sống không tốt sao?"

Lúc ông Lâm nói chuyện, cũng cực kỳ chú ý vẻ mặt của Thẩm Loan, định từ

trên mặt cô nhìn thấy một chút sợ hãi cùng hoảng loạn.

Đáng tiếc, đều không có gì cả.

Cô tựa như mặt biển không gợn sóng, diện tích rộng lớn, bao la mênh mông.

Ông Lâm không muốn muốn lãng phí miệng lưỡi với cô, ra lệnh một tiếng, mấy

quân nhân cường tráng ở chỗ tối thuận thế tiến lên, vây quanh Thẩm Loan.

"Ra tay đi!"

Đối phương khinh người như vậy, nếu Thẩm Loan lại nhịn xuống nữa, vậy thật

sự là bánh bao rồi.

Mà lúc này, những thứ vật lộn mà Quyền Hãn Đình dạy, kỹ xảo chiến đấu đã

phát huy tác dụng.

Chỉ thấy một người đàn ông có thân hình cao ngất dẫn đầu đi về phía cô, Thẩm

Loan nhẹ nhàng tránh đi.

Rất nhanh, người đàn ông thứ hai gia nhập chiến trường, Thẩm Loan dần dần

cảm thấy cố hết sức, còn tiếp tục như vậy, chắc chắn cô sẽ không chống đỡ

được, chỉ có thể khoanh tay chịu trói.

Ánh mắt khẽ nhúc nhích, trước khi người thứ ba ra tay, cô không lùi mà tiến tới,

chọn một góc độ xảo quyệt góc nhẹ nhàng lướt qua, lập tức chạy như bay về

phía cửa kính khép hờ.

Lực đạo và tốc độ đó giống như mũi tên rời dây cung, chỉ vừa giây lát đã đến

phía trước cửa sổ, quay đầu kéo lên một nụ cười khiêu khích về phía ông lão:

"Ông muốn ra tay, cũng phải hỏi một chút xem bản thân tôi có đồng ý không

chứ!"

Nói xong, thả người nhảy xuống.

"Không tốt! Cô ta muốn chạy trốn —"

Độ cao của hai tầng, nói cao không cao, nói thấp cũng không tính là thấp, trước

khi Thẩm Loan vào cửa này, đã dự đoán đếntình huống này, vì để tự bảo vệ

mình, cô đã sớm lập kế hoạch để chạy trốn trong đầu.

Cho nên, lúc khoảnh khắc đó thật sự đến, cô lại bình tĩnh trở lại.

Vị trị rơi xuống là một bụi cỏ, phía sau hợp với một hoa viên nhỏ, trồng một

đám cây thường xanh.

Thẩm Loan lăn mình ngay tại chỗ một cái, nhanh chóng biến mất ở lối vào hoa

viên nhỏ.

Dưới chân ba người đàn ông đuổi theo cứng lại, cuối cùng vẫn chậm một bước,

trơ mắt nhìn cô chạy thoát.

" Làm sao bây giờ?"

"Phân công tìm đi!"

Ba người nhanh chóng hành động.

Ông Lâm lập tức được trợ lý Tôn đỡ, đi thang máy xuống dưới, Triệu Thu theo

sát phía sau.

Lúc ba người đến cửa vào của hoa viên nhỏ, thì sớm đã không thấy bóng dáng

của Thẩm Loan cùng ba người đàn ông.

Tôn Kiếm không khỏi nhíu mày: "Bọn họ hẳn là đi vào rồi."

Triệu Thu cười lạnh một tiếng, không thiên hạ không loạn: "Đúng là cô ta

chuồn rất nhanh đấy, ba người đàn ông mà cũng không có cách nào bắt kịp."

Sắc mặt ông Lâm đột nhiên trầm xuống, nâng bước đi vào trong.

Thẩm Loan nằm sấp ở một bụi cây lùn ở trong rừng, dưới sự che chắn của

hoàng hôn, tạm thời có thể che giấu tung tích.

Lông mày nhíu chặt, nín thở chăm chú nhìn không gian, thoáng nhẹ nhàng thở

ra.

Đột nhiêntiếng bước chân truyền đến —

"Người đâu? Vừa đảo mắt đã không thấy tăm hơi."

"Bên này không có."

"Tôi tìm cả một đường bên kia cũng không phát hiện ra."

"Hiện giờ cũng chỉ còn một mảnh vườn này còn chưa tìm qua thôi."

"Bụi cây thấp rậm rạp kia..."

"Đội trưởng? Ý của anh là?"

"Nơi này có ba hướng, nếu các người đã tìm hai hướng kia rồi mà vẫn không

thấy người, vậy chỉ còn lại khu vực phía trước này thôi "

Theo phương hướng ba người cùng nhìn, phạm vi tìm kiếm không ngừng mở

rộng, khoảng cách Thẩm Loan ẩn nấp cũng càng ngày càng gần.

Đột nhiên, một người trong đó—

"Đội trưởng! Ở đây... Ưm!"

Thẩm Loan xem chuẩn thời cơ, đột nhiên nhảy ra, nâng tay chém vào phía sau

cổ người nọ, lại tiếp tục lưu loát lăn người một cái, lập tức biến mất ở trong bụi

cỏ.

"Mẹ nó!"

"Pằng—"

Một tiếng vang lớn.

"Ngu ngốc! Ai bảo cậu nổ súng?"

"Đội trưởng, chúng ta thật sự cần gì phải chơi trốn tìm với cô ta?" Người đàn

ông tức muốn hộc máu, giương mắt đảo qua bốn phía: "Thẩm Loan — cô nghe

rõ cho tôi, tôi biết cô có thể nghe thấy. Thừa dịp bây giờ còn kịp, tốt nhất ngoan

ngoãn hiện thân, nếu đến lúc bị chúng tôi bắt được, thì không phải đơn giản như

vậy đâu!"

Màn đêm buông xuống, sắc trời càng ngày càng tối.

Thẩm Loan ghé vào trong bụi cỏ, đôi đồng tử đen nhánh tựa như muốn cùng

bóng đêm hòa hợp thành một thể.

Ở nơi xa, người đàn ông vẫn còn đang kêu gào...

Trong tay đối phương có vũ khí, điều này làm cho cô không thể không kiêng dè.

Nhưng càng như thế, trong mắt cô gái càng thêm lạnh lẽo, Thẩm Loan chọn

thời cơ chính xác, lăn người một cái ngay tại chỗ, vừa lúc ngừng ở phía sau ông

lão.

Hai mắt Thẩm Loan tỏa sáng.

Ông ta cũng vào được sao? Rất tốt!

Bắn người trước hết phải bắn ngựa, bắt giặc bắt vua trước!

Không hề do dự, nhặt cục đá trong tầm tay ném ngay về phía trước, đúng lúc

dừng ở bên phải Tôn Kiếm, anh ta tiến lên xem xét, lúc này Thẩm Loan lại nhảy

lên như con báo, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, đột nhiên nhào về phía ông

Lâm.

"Cô làm cái gì thế?!" Triệu Thu thét chói tai.

Thẩm Loan lại giống như Tu La sát thần giáng thế, khuôn mặt lạnh lùng, ánh

mắt lạnh lẽo, đáy mắt hình như có tia máu xẹt qua.

Tôn Kiếm quay đầu lại, khóe mắt muốn nứt ra: "Ông Lâm!"

Thẩm Loan bóp chặt cổ ông lão, mà lúc này, ba người khác cũng nghe đến tiếng

động, kịp thời đuổi tới.

"Tránh ra, tôi muốn đi ra ngoài."

"Cô thật to gan! Còn không nhanh chóng buông ông Lâm ra?!" Tôn Kiếm tức

giận rít gào.

Trong ba người đàn ông, có một người làm bộ muốn rút súng, Thẩm Loan thấy

được động tác của gã, cơ thể lùi ra sau lưng ông Lâm, ông Lâm lập tức trở thành

lá chắn thịt của cô.

"Đáng chết!"

So với sự căng thẳng và hoảng loạn của những người khác, ông Lâm lão bị bắt

cóc ngược lại bình tĩnh hơn nhiều: "Cô muốn như thế nào?"

Thẩm Loan: "Để tôi rời khỏi đây."

"Cô cho rằng, cô có thể đi được sao?"

"Thử rồi mới biết được." Thẩm Loan thu lại lực đạo bóp ở yết hầu ông ta: "Có

tờ giấy thông hành đường sống như ở đây, tin rằng đoạn đường này của tôi cũng

không có gì trở ngại.."

"Hừ!"

Thẩm Loan giương mắt đảo qua mọi người: "Lui về phía sau, nếu không tôi —"

"Cô đừng xúc động! Đừng làm ông Lâm bị thương, chúng tôi lùi, lùi ngay bây

giờ!" Tôn Kiếm nhỏ giọng bảo đảm, vẻ mặt căng thẳng.

Rất nhanh, đã nhường cho Thẩm Loan một con đường.

Không đợi cô thở phào nhẹ nhõm, ông Lâm đột nhiên tập trung sức lực tránh

thoát khỏi xiềng xích của cô, Thẩm Loan nhất thời không nhìn sơ xảy,đã để đối

phương thoát.

Ánh mắt thoáng nhìn thấy một họng súng tối om đối diện với hướng của cô,

thoáng chốc lăn một vòng ngã xuống đất lăn, lại giương mắt, cảm giác lạnh lẽo

đã để ở vị trí huyệt Thái Dương.

Mà người cầm súng, đúng là người được gọi là "đội trưởng" trong ba người kia.

"Pằng—" Tiếng nổ mạnh lớn nổi lên, cắt qua yên tĩnh đêm, vang vọng cả một

bầu trời.

Không có đau đớn bất ngờ ập đến như trong dự kiến, Thẩm Loan bỗng nhiên

trợn mắt, giây tiếp theo, đồng tử co chặt —

Trong bóng đêm, thân hình cao lớn của người đàn ông giống như đạp lên ánh

trăng mà đến, cả người mặc đồ đen, mặt mày lạnh lùng, ánh trăng phác họa ra

sườn mặt tinh xảo đẹp trai của anh, một đôi mắt thâm thúy như sao trời làm

người khác không dám tới gần, giờ này phút này, bên trong chồng chất tức giận,

đè nén sát khí, lúc nào cũng có khả năng bùng nổ.

Mà loại lạnh lùng làm người ta hít thở không được này, giống như dung hợp vào

trong xương cốt người đàn ông, nhưng khi ánh mắt lập tức chạm đến Thẩm

Loan lại trở nên mềm mại...
Bình Luận (0)
Comment