Quyền Hãn Đình tới rồi.
Dẫn theo Sở Ngộ Giang và Lăng Vân nữa.
Mà đồ vật kề sát trên đầu Thẩm Loan, đã rơi xuống trên mặt đất, mà người cầm
đang che lại cổ tay đang chảy máu, sắc mặt tái nhợt.
Ông Lâm tức giận: "Cậu là ai?!"
Quyền Hãn Đình cũng không nhìn ông ta một cái nào, lập tức tiến lên, cẩn thận
ôm Thẩm Loan vào trong lòng ngực như nâng niu vật báu.
Dán chặt lấy lồng ngực quen thuộc, Thẩm Loan mới hoàn toàn thả lỏng lại.
Cô nói: "Anh đã đến rồi..."
Một khắc đó, đôi tay người đàn ông vậy mà lại hơi run rẩy, đủ loại cảm xúc
dâng lên, thế nhưng im lặng nghẹn ngào.
Cuối cùng, chỉ nói một câu: "Thật xin lỗi..."
Thật xin lỗi anh đã tới chậm.
Thật xin lỗi để em phải đặt mình trong hoàn cảnh nguy hiểm.
Ngoài Quyền Hãn Đình ra, không có người nào biết lúc anh xông tới thấy cảnh
tượng như vậy đã khủng hoảng và sợ hãi cỡ nào.
Nếu như đến chậm một hai giây, không thể kịp thời làm rớt súng trong tay đối
phương, vậy thì hiện tại Thẩm Loan...
Hậu quả anh cũng không dám nghĩ đến.
Anh sợ chính mình sẽ nhịn không được mà nổi điên!
Ông Lâm nhíu mày, thấy hai người hồn nhiên quên mình mà thân mật, lập tức
có loại bị sự ngạo mạn đó làm cho tức giận.
Chỗ này của ông ta là đâu?
Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?
"Rốt cuộc cậu là ai? Vào bằng cách nào?" Cửa chính phòng thủ rất nghiêm ngăt,
canh gác đầy đủ, khả năng xông vào thì dường như tính bằng không.
Trừ khi...
Quyền Hãn Đình chặn ngang ôm Thẩm Loan lên, lúc lướt qua ông Lâm, mới
cho ông ta một ánh mắt, lại để lộ tàn nhẫn và lạnh lùng thấu xương.
Sát khí tràn ngập.
Tuy là người từng trải qua biết bao giông tố, tố chất tâm lý vững vàng như ông
Lâm cũng không khỏi âm thầm kinh hãi.
Quyền Hãn Đình thu hồi tầm mắt, lạnh lùng mở miệng: "Nghĩ lại nên giải thích
với phía trên như thế nào đi! Lần này thao túng cổ phiếu Thiên Cơ, hoàn toàn là
hành vi cá nhân của ông, tự chủ trương, tự cho là đúng!"
Thân hình ông Lâm nhoáng lên một cái, như bị sét đánh.
Không... Không thể nào... Sao cậu ta lại biết?!
Lấy lại tinh thần, muốn truy hỏi, nhưng chỉ có thể thấy bóng dáng người đàn
ông đi xa, dần dần hoàn toàn chìm vào chỗ sâu nhất trong bóng đêm.
Trong nháy mắt đó, đột nhiên xuất hiện sự khủng hoảng nắm lấy trái tim ông
Lâm.
...
Thẩm Loan được Quyền Hãn Đình ôm trở về sơn trang Đông Li, ngài Trâu đã
đứng đợi lệnh trong phòng khám dưới mặt đất.
"Chỉ là trầy da một chút thôi, bôi thuốc là được rồi..."
Ối!
Dưới ánh nhìn chăm chú càng ngày càng lạnh lùng của người đàn ông, giọng
nói của cô gái càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không thể nghe thấy nữa.
"Ồ! Nhanh như vậy sao..." Ngài Trâu nghênh đón phía trước, chỉ chỉ vào giường
đơn ở một bên: "Đặt xuống ở nơi này, tôi bắt mạch trước đã."
Quyền Hãn Đình làm theo.
Thẩm Loan ngồi ở mép giường, đưa bàn tay qua.
Ngài Trâu khám bệnh một hồi, vẻ mặt nghiêm túc, Quyền Hãn Đình một lòng
cũng nhấc lên cao.
Thật lâu sau, gật gật đầu, khuôn mặt lộ ra vài phần nhẹ nhàng: "Nội tạng không
có vấn đề gì lớn, vết thương bên ngoài ở đâu?"
Thẩm Loan: "... Cánh tay."
"Còn có đâu nữa?"
"Phía sau lưng có hơi đau."
Cánh tay bị thương lúc nhảy qua cửa sổ, cần phải rửa sạch tiêu độc; phía sau
lưng là lúc lăn bị vật cứng đập vào, có chút máu ứ lại, phải dùng dầu thuốc để
đẩy ra, nếu không ngày hôm sau sẽ sưng lên.
Rửa sạch tiêu độc, sau đó bôi thuốc, thật ra ngài Trâu có thể làm được, chẳng
qua xoa bóp ở phía sau lưng, cần phải trần truồng mới được, chuyện này có chút
không thích hợp lắm.
Thật ra, đối với bác sĩ mà nói, cũng không biệt nam nữ, đều là người bệnh.
Dù sao ngài Trâu cũng không sao cả, nhưng không thể không kiêng dè một lọ
giấm chua như hổ rình mồi ở bên cạnh.
Quyền Hãn Đình: "Để tôi."
"Được, ấn theo hai cách mà cậu thường dùng ngày thường ấy, mỗi lần mười
phút thì lại đổi."
"Ừm."
Ngài Trâu đưa dầu thuốc, giao cho Quyền Hãn Đình.
Người sau trực tiếp ôm lấy Thẩm Loan về phòng ngủ chính: "Cởi."
"?" Hơi ngốc.
Người đàn ông bất đắc dĩ: "Không cởi quần áo thì xoa thế nào?"
Thẩm Loan: "..."
"Muốn anh giúp sao?" Nói xong, nghiêm trang thò tay bắt đầu cởi nút áo của
cô.
"Không, cần, để em tự mình làm."
Nửa người trên cởi sạch, Thẩm Loan ghé vào trên giường lớn, sau lưng đối diện
với Quyền Hãn Đình.
Người đàn ông lại tựa như mất giọng, sau một lúc lâu không nói chuyện.
Thẩm Loan nhịn không được nghiêng đầu xem, lại thấy hốc mắt Quyền Hãn
Đình phiếm hồng, tầm mắt dính ở phía sau lưng cô, đáy mắt một trận cuồng
phong màu đen dần dần thổi quét qua.
"Làm sao vậy?" Cô mở miệng, giọng điệu thong thả nhẹ nhàng, nghe không ra
chút nhẫn nại và đau khổ nào: "Vết thương phía sau lưng em làm anh sợ à?"
Đâu chỉ là bị dọa chứ!
Hai tròng mắt Quyền Hãn Đình đau đớn, trong khoảnh khắc đó, bỗng cảm giác
xúc động muốn hủy trời diệt đất, muốn tất cả những người làm cô bị thương
phải trả giá lớn bằng máu!
Nhưng thật ra Thẩm Loan cảm thấy vẫn rất tốt, ngoại trừ lúc đầu đập đầu, sau
đó lại một lòng nghĩ đến chuyện nhanh chóng chạy thoát, cũng không để ý được
nhiều như vậy.
Đến bây giờ, cho dù đau, cũng chết lặng.
Nhưng phản ứng của Quyền Hãn Đình lại quá lớn, gợi lên tò mò của Thẩm
Loan, cô dịch vị trí, để phần lưng đối diện với mặt kính toàn thân phía giường
đuôi bên phải, nghiêng đầu vừa nhìn, ngay sau đó hít ngược một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy cô gái trong gương, phía sau lưng trần trụi, da thịt vốn nên trắng nõn
như sứ, bây giờ lại xuất hiện những mảng xanh tím, chiếm lấy một phần ba
phần lưng.
"Bây giờ đã biết lợi hại chưa?!"
Thẩm Loan rụt cổ lại, vẻ mặt ngượng ngùng: "Em cũng không ngờ..."
Một tiếng nhẹ lẩm bẩm, đã dập tắt hết toàn bộ lửa giận của người đàn ông.
Cô đúng là sinh ra để khắc anh rồi!
Trong mắt Quyền Hãn Đình hiện lên vẻ bất đắc dĩ và đau lòng: "Nằm sấp nào."
"...Được."
Bàn tay chà xát dầu thuốc, từ từ dán lên những mảng xanh tím phía sau lưng
của cô gái.
Mặc dù bị thương, nửa thân trần của cô cũng không có chỗ nào không đẹp.
Người đàn ông nhìn nhưng lại không sinh ra chút háo sắc nào, hết sức chuyên
chú nhớ lại phương pháp thường dùng, sau khi xác định mỗi động tác đều
không sai lầm, mới thật cẩn thận thực hành trên người cô gái.
Giống như cô là một thứ đồ sứ dễ vỡ, một đóa hoa tinh xảo mong manh.
Nhưng trên thực tế Thẩm Loan cũng không yếu ớt, nhưng kỳ lạ là cô lại không
chán ghét loại đau lòng này.
Muốn hay không là một chuyện, có cho hay không lại phải nói chuyện khác.
"Hizzz—"
Vẻ mặt người đàn ông đột nhiên căng thẳng hơn: "Lực anh quá mạnh, làm đau
em sao?"
"Không phải, dầu thuốc rất lạnh."
Quyền Hãn Đình thu tay lại, lòng bàn tay nắm lại, xoa đi xoa lại mười mấy lần
nữa mới đặt trở lại: "Bây giờ thì sao?"
"Ấm."
"Ừm." Lúc này anh mới yên tâm.
Năm ngày liên tiếp sau đó, Thẩm Loan bị bắt ép nộp lên trên công cụ liên lạc,
yên tâm ở trong phòng nghỉ ngơi, ngay cả ăn cơm uống nước cũng đều do
Lolita dễ thương đưa đến lầu hai.
Nhà họ Thẩm không cho về, công ty cũng không cho phép đi.
Tố chất bạo quân bị che giấu trong cơ thể người đàn ông hoàn toàn được kích
hoạt.
Thẩm Loan được hưởng thụ sự quan tâm như vậy, nhưng lại phiền não tiếp tục
như vậy thì sẽ sinh ra tính ỷ lại.
Nhưng thật ra bản thân Quyền Hãn Đình dường như trở nên rất bận, ba ngày
nay đều đi sớm về trễ, hỏi anh cũng không nói tỉ mỉ, chỉ nói —
"Ngoan, chờ một chút thôi."
Mỗi khi như thế, trong mắt anh sẽ xuất hiện sự thâm trầm và sâu thẳm mà Thẩm
Loan không hiểu.
Giống như đang ấp ủ một chuyện lớn nào đó—
Sẽ đục lỗ chọc thủng cả bầu trời.
Sự thật chứng minh, cũng đúng là chọc đến không nhẹ, thậm chí làm biến đổi
gió mây.
Đầu tiên là Lâm Mỗ Mỗ, người đứng đầu Cơ quan Quản lý Ninh Thành XX bị
dẫn đi điều tra, ngay sau đó, nhiều người nặc dang đã tố cáo ông ta vi phạm kỷ
luật nghiêm trọng, Ủy ban Giám sát đã lập án thẩm tra chuyện này, quả nhiên
phát hiện ra Lâm Mỗ Mỗ nhiều lần lợi dụng chức quyền làm đảo lộn ở thị
trường chứng khoán A, muốn làm gì thì làm.
Sau khi điều tra còn phát hiện, ông ta còn bị nghi ngờ có liên quan đến việc
cướp đoạt quyền tự do thân thể của người khác, sau khi điều tra, chứng cứ vô
cùng xác thực.
Từng chuyện lần lượt bị moi ra, cuối cùng ông Lâm cũng không thể xoay người.
Mắt thấy đã đến lúc tuổi già an nhàn, sắp được hưởng phúc rồi, nhưng lại cố
tình gặp phải những chuyện không có kết cục tốt như vậy.
Thời gian, vận mệnh!
Vụ án lần này ngoài Lâm Mỗ Mỗ ra, còn những nhân viên khác có liên quan
cũng bị điều tra đến, không chỉ bắt được con ba ba lớn, mà còn hốt gọn một mẻ
những con tôm tép nhỏ, có thể nói là được mùa.
Bởi vì tính nhạy cảm của sự việc này, toàn bộ quá trình đều tiến hành điều tra
theo nguyên tắc âm thầm, không truyền ra tin tức, cũng vẫn chưa khiến cho dư
luận bên ngoài chú ý quá nhiều.
Còn về phần vì sao Thẩm Loan biết được, là bởi vì cô với tư cách là "người bị
hại", được tổ điều tra mời đến để hỏi chuyện.
So với lần gặng hỏi ở phòng giam lúc trước, lúc này nói "hỏi chuyện", cũng thật
sự chỉ là "hỏi chuyện" mà thôi.
Ngay cả địa điểm cũng được chọn ở một trong những phòng trà cao cấp thoáng
đãng.
"Cô Thẩm, mời ngồi." Nhân viên làm việc lễ phép, thái độ chân thành.
Thẩm Loan hơi gật đầu, ngồi xuống phía đối diện.
Đón nhận với ánh mắt tò mò tìm tòi nghiên cứu của hai người, cô bình tĩnh
cười: "Hai vị có gì muốn hỏi thì cứ nói thẳng, tôi biết chuyện gì thì sẽ nhất định
nói ra hết, không dấu giiếm nửa lời, tuyệt đối sẽ phối hợp với tổ điều tra để tìm
ra chân tướng sự thật."
Hai người liếc nhau.
Trong đó một người thanh giọng, chậm rãi mở miệng: "Lúc chúng tôi tiến hành
thẩm tra Lâm Thủ Nghĩa, ông ta có nhắc tới cô trong vụ cổ phiếu của Thiên Cơ,
bị nghi ngờ có liên quan đến giao dịch nội gián, bởi vậy mới phái người tiến
hành bắt giữ cô."
Thẩm Loan yên tĩnh nghe, trên mặt không có cảm xúc dư thừa lộ ra ngoài.
Người nọ không dám thiếu cảnh giác, trở nên cẩn thận hơn: "Cũng chính là thế
này, nếu tội danh của cô được thành lập, vậy thì Lâm Thủ Nghĩa sẽ không có tội
danh này; còn nếu ngược lại, ông ta sẽ phải chịu hai tội danh là lạm dụng chức
quyền và giam giữ người bất hợp pháp."
Lời này nói ra, đã rất rõ ràng.
Những thứ lợi hay hại ở trong đó, đối phương cũng báo cho Thẩm Loan.
"Các người hy vọng tôi làm thế nào?" Trong mắt cô gái tỏ vẻ đã hiểu hết tất cả
mọi chuyện.