"Đứng trên lập trường của chúng tôi, chắc chắn là sẽ không buông tha bất cứ
một người xấu, cũng không oan uổng bất kỳ một người tốt nào."
Câu trả lời rất thẳng thắn.
Thẩm Loan: "Cho nên, mục đích hôm nay của hai người là?"
"Muốn nghe lời nói thật của cô." Người nọ nhìn chằm chằm Thẩm Loan, không
bỏ qua bất kỳ cảm xúc nào trên mặt cô: "Rốt cuộc là cô có biết trước thông tin
nội bộ không?"
"Không có."
Thẩm Loan không hề chần chừo, ánh mắt trong suốt, vẻ mặt bình tĩnh.
"Được, điều chúng tôi muốn biết cũng đã hỏi xong rồi, xin cô cứ tự nhiên."
Thẩm Loan đứng dậy, cầm lấy túi xách, hơi gật đầu về phía hai người, nhanh
chóng rời đi.
Bóng dáng tinh tế, lại không hiểu sao có chút thanh cao.
Toàn bộ quá trình nói chuyện, thời gian không vượt quá mười lăm phút, nhanh
nhẹn dứt khoát.
"Chậc, tôi nói sao Quyền Lục gia lại yêu thích một cô nhóc thế này, không ngờ
đúng là có chút tài năng đấy! Không nói chuyện khác, dáng vẻ bình tĩnh tự
nhiên kia, chỉ cần một giây đã ném những người phụ nữ khác xa mười tám con
phố."
"Vừa rồi tôi có ý muốn dùng biểu cảm vi mô* để đoán được cảm xúc chân thật
của cô ấy..."
*Biểu cảm vi mô là những biểu hiện trên khuôn mặt ngắn ngủi mà con người
thực hiện một cách vô thức khi cố gắng che giấu một số cảm xúc. Chúng tương
ứng với bảy cảm xúc phổ quát: ghê tởm, tức giận, sợ hãi, buồn bã, hạnh phúc,
ngạc nhiên và khinh thường.
"Kết quả thì sao?"
"Không có."
"Có ý gì?" Giữa mày người đàn ông hơi nhíu lại.
"Cô ấy không có biểu cảm vi mô rõ ràng."
"...Vậy thì chứng tỏ là gì?"
"Một là trời sinh cô ấy đã mặt lạnh, thậm chí là mặt bị tê liệt; cũng có thể là do
quản lý cảm xúc quá tốt, không cho bất kỳ kẻ nào cơ hội tìm hiểu suy nghĩ
trong lòng của cô ấy."
Nếu là loại thứ nhất, vậy thì cũng còn được.
Còn nếu là loại thứ hai, vậy cô gái kia thật sự rất đáng sợ.
Trên đời này, ai dám nói có thể tuyệt đối khống chế cảm xúc chân thật của
mình, kịp thời điều chỉnh trạng thái mà mình muốn trước mặt người khác? Ngay
cả chuyên gia tâm lý xuất sắc nhất, cũng không dám khen ngợi mình như thế.
Mà người như vậy, thường thì trong lòng rất mạnh mẽ, tâm phòng bị rất nặng.
"Anh cảm thấy, Thẩm Loan có giao dịch nội gián không?" Trong đó có một
người đột nhiên hỏi.
Một người khác vuốt cằm, trầm ngâm thật lâu: "... Khó mà nói."
"Tôi nói cậu..." móe!
"Lâm Thủ Nghĩa nói Thẩm Loan giao dịch nội gián, nhưng ông ta không tìm
được chứng cứ. Thẩm Loan hẳn là biết chuyện này, cho nên mới cây ngay
không sợ chết đứng, cúi đầu ngẩng đầu không thẹn như vậy."
"Đừng nói khó nghe như vậy, lỡ như người ta là thanh giả tự thanh* thì sao?"
*Bản chất của người ngay thẳng, trong sạch, thanh tao, cho dù bị nói xấu vu oan
họ vẫn không thanh minh và rồi sự thật sẽ được phơi bày.
"Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng này."
"Vậy thì xem như hôm nay chúng ta không hề thu hoạch được gì à?"
"Ai nói? Không phải tận mắt nhìn thấy người phụ nữ của Quyền Lục gia trông
như thế nào sao?"
"Chậc — tôi phục cậu đấy!"
"Bớt giả vờ đi! Chẳng lẽ trước kia, cậu không hề tò mò một chút nào sao?"
"À... Tò mò thì vẫn có một chút."
"Chỉ có một chút thôi à?"
"Được rồi, nhiều hơn một chút."
"Bây giờ đã gặp được người rồi, khụ khụ... Xin hỏi kiểm sát trưởng Tống Đại
đáng kính có cảm tưởng gì?"
"Vậy thôi, tôi có thể có cảm tưởng gì?"
"Tôi cũng không hỏi anh có suy nghĩ gì với người phụ nữ của Lục gia mà, mà
hơn nữa, anh dám sao? Tôi hỏi chính là, anh cảm thấy Thẩm Loan này thế nào."
"... Thâm tàng bất lộ*."
* Không để lộ tài năng.
Những người còn lại gật đầu, phụ họa.
...
Thẩm Loan mới ra khỏi cửa hội sở, đã nhận được một cuộc điện thoại.
"Tổng giám đốc Dịch."
"Ôi trời, cám ơn trời đất, cô còn có thể nhận được điện thoại của tôi, chứng tỏ
không có việc gì lớn." Người đàn ông nhẹ nhàng thở ra, cách điện thoại cũng
có thể cảm nhận được sự lo âu và lo lắng của anh ta.
Thẩm Loan ngồi vào trong xe, đóng cửa xe lại: "Ngại quá, làm anh cũng phải lo
lắng theo."
Dịch Hoằng không ngờ: "Chúng ta có quan hệ gì chứ? Còn nói mấy lời khách
sáo này làm gì?"
"Cho dù nói thế nào, chuyện này cũng phải cảm ơn anh. Nếu không, tôi cũng bó
tay không có cách nào với hai trăm triệu cổ phiếu Thiên Cơ kia..."
"Lâm Thủ Nghĩa bị lập án thẩm tra, rất nhanh sẽ có phán quyết thôi, cho dù
không phải là vô thời hạn, thì cũng ít nhất cũng phải mười năm hoặc tám năm.
Chuyện cho tới giờ, tất cả mọi chuyện đều đã kết thức, tôi cũng không ngại nói
thật cho cô— những tin tức đó đều do Tạ Giác đưa."
Tạ Giác...
Tên này hình như có hơi quen thuộc.
Dịch Hoằng: "Là con trai độc nhất của Tạ Tuấn Phong, Thiên Cơ Thiếu Đông.
Lúc trước tôi và anh ta cũng từng có giao tình, khoảng thời gian trước cậu ta đột
nhiên liên lạc với tôi nói có người theo dõi cậu ta, hơn nữa nói sự thật về tai nạn
xe của giám đốc Tạ, dĩ nhiên là bị họ Lâm dồn vào đường cùng!"
Thẩm Loan nhíu mày, cô dễ dàng từ trong miệng Dịch Hoằng biết được vụ tai
nạn xe của Tạ Tuấn Phong không tránh khỏi liên quan đến một thế lực nào đó,
do đó càng thêm khẳng định có một âm mưu lớn hơn đằng sau giá cổ phiếu
Thiên Cơ biến động.
Được chuẩn bị từ rất lâu.
Tin tức này rất quan trọng, nhưng cũng không tính là "nội bộ".
Cho nên, Thẩm Loan không sợ bị điều tra, cho dù bị phát hiện, cô cũng rất trong
sạch, có rất nhiều cách để thoát thân.
Mà sở dĩ muốn giữ kín như bưng, chỉ là vì không muốn liên lụy Dịch Hoằng.
Người ta đã cố gắng hết sức, đối xử chân thành, tất nhiên Thẩm Loan không
thể quay đầu đã bán đứng người ta, đây là tố chất làm người cơ bản, cũng là
phẩm chất cần có của một đối tác.
Không có chữ tín thì không đứng được ở đời.
Điều này cô vẫn tự hiểu được.
Hiện giờ xem ra cô kiên trì cũng hoàn toàn không phải không có ý nghĩa, nếu
như Dịch Hoằng bị cô nhất thời lanh mồm lanh miệng làm cho liên lụy, vậy thì
Tạ Giác cũng không tránh khỏi liên quan.
Cục diện hỗn loạn lại càng hỗn loạn hơn.
Lâm Thủ Nghĩa cáo già xảo quyệt, lại chơi thêm thủ đoạn đục nước béo cò, thật
ra cũng làm ông ta ngư ông đắc lợi.
Thẩm Loan: "Anh yên tâm, tôi chưa nói gì cả."
Đầu bên kia, Dịch Hoằng cất tiếng cười to: "Nếu tôi lo lắng chuyện này, vậy thì
ngay từ đầu sẽ không đồng ý giúp đỡ."
Thẩm Loan không nói những lời khách sáo đó nữa.
"Người theo dõi Tạ Giác, là người của Lâm Thủ Nghĩa?"
"Ừ. Sau khi tổng giám đốc Tạ xảy ra chuyện, họ Lâm lợi dụng danh nghĩa
trưởng bối nhận Tạ Giác về nhà mình, nói một cách hay ho thì là để cậuta tạm
lánh đi, nhưng thật ra lại là giam lỏng."
Thẩm Loan nhướng mày: "Mục đích là gì?"
"Trên tay Tạ Giác nắm tất cả các tư liệu có liên quan đến nguồn năng lượng mới
của giám đốc Tạ lúc còn sống. Cậu ta đã nhận ra không ổn trước khi giám đốc
Tạ xảy ra chuyện, sau khi giám đốc Tạ xảy ra chuyện, Lâm Thủ Nghĩa là người
đầu tiên tìm tới cửa, cậu ta đã xác định chuyện ba mình chết không tránh khỏi
liên quan đến ông ta."
Thẩm Loan cảm thấy giống như đang xem phimg "Nhiệm vụ bất khả thi", cốt
truyện kịch tính, rất hấp dẫn—
"Sau đó thì sao? Anh ta làm thế nào?"
Dịch Hoằng: "Tạ Giác dứt khoát giả vờ không hề biết gì, ngoan ngoãn chấp
nhận sự sắp xếp của Lâm Thủ Nghĩa, định làm mất sự cảnh giác của đối
phương, tìm được chứng cứ phạm tội của ông ta."
"Lấy thân dụ địch?"
Ối.
"Xem là vậy đi?"
Thẩm Loan: "Anh tiếp tục đi."
Dịch Hoằng: "Nhưng mà Lâm Thủ Nghĩa quá xảo quyệt, cũng quá giỏi giả vờ,
Tạ Giác ẩn núp một thời gian rất dài nhưng không hề có thu hoạch. Lúc thấy giá
cổ phiếu Thiên Cơ giảm mấy ngày liên tục, tâm huyết cả đời của ba sắp bị hủy
trong một sớm một chiều, nhưng anh ta lại không làm được gì, bắt đầu thiếu
kiên nhẫn nên lộ ra mánh khóe ngay trước mặt người nọ, cuối cùng hai bên
vạch mặt, anh ta bị cưỡng ép nhốt lại, ép hỏi nơi để tài liệu nghiên cứu. Tôi và
anh ta cũng hoàn toàn không liên hệ được trong thời điểm đó."
Thẩm Loan: "Vậy Tạ Giác bây giờ..."
"Cứu ra rồi, và sẽ làm nhân chứng quan trọng để tố cáo những hành vi phạm tội
của Lâm Thủ Nghĩa."
Đầu tiên chính là hạn chế quyền tự do thân thể của người khác, tình huống ác
liệt, cùng tính chất với bắt cóc.
Dịch Hoằng: "Anh ta nhờ tôi nói lời cảm ơn đến cô."
Thẩm Loan nhướng mày: "Cảm ơn cái gì?"
"Nếu không phải cô, Quyền Lục gia sẽ không ra tay."
Tạ Giác chịu nhục, nhưng vẫn không thể tìm được chứng cứ phạm tội của
Lâm Thủ Nghĩa.
Nhưng Quyền Hãn Đình vừa ra tay, đã nhổ cỏ tận gốc.
Nói một câu không xuôi tai đó là, Tạ Giác dính lấy Thẩm Loan mới báo được
thù.
Anh ta cũng không phải là loại không biết tốt xấu làm ra vẻ, một hai phải tự
mình ra tay mới xóa được mối hận trong lòng.
Quyền Hãn Đình đánh ngã Lâm Thủ Nghĩa, Tạ Giác thấy vậy còn vui mừng
hơn bất lỳ người nào khác, hơn nữa còn rất biết ơn.
Được rồi...
Có lẽ Quyền Lục gia sẽ chướng mắt phần "tình nghĩa" này, nhưng mà vẫn nên
tỏ thái độ nên có.
Ít nhất phải cảm ơn Thẩm Loan một tiếng.
Nguyên nhân hậu quả, tất cả đã rõ ràng, Dịch Hoằng lại không có ý định kết
thúc cuộc trò chuyện.
"Chuyện kia...Tổng giám đốc Thẩm này, ngài xem trời tháng tư rồi, mùa xuân
đã về, Bắc Hải cũng đến mùa cao điểm du lịch trong năm rồi. Tôi đã giữ lại hai
phòng tổng thống tốt nhất ở Hải Thiên Nguyên Cảnh, cô xem có thời gian rảnh
thì dẫn bạn bè đến đây du lịch đi?"
Thẩm Loan cảm thất buồn cười: "Tổng giám đốc Dịch, có chuyện gì anh có thể
nói thẳng, giữa bạn bè, nên thẳng thắn thì hơn."
"Ha ha... Chuyện đó..." Cười hơi ngượng nghịu: "Cô đã nhìn ra rồi à?"
Thẩm Loan: "..."
Dịch Hoằng ho nhẹ một tiếng: "Thật ra là thế này, tôi chỉ nói cho cô vụ tai nạn
xe của giám đốc Tạ, và cung cấp thông tin một số tài liệu của Thiên Cơ, cũng
không có chuyện gì khác. Nhưng làm sao cô xác định được giá cổ phiếu Thiên
Cơ sẽ tăng vọt đạt đỉnh trước báo cáo cùng ngày?"
Thẩm Loan không nói chuyện.
Dịch Hoằng hơi xấu hổ: "Chuyện đó... Nếu không tiện nói, coi như tôi chưa nói
gì."
"Chuyện này cũng không phải bí mật."
"Hả?" Đối phương nâng cao âm cuối, nếu hai người mặt đối mặt, Thẩm Loan
nhất định có thể nhìn thấy hai mắt tổng giám đốc Dịch Dịch Hoằng sáng lên,
dáng vẻ hận không thể dựng lỗ tai, tập trung tinh thần nghe bí mật.
"Rất đơn giản, đã từng có một người nói với tôi, khi đồng thời tiến hành thao
túng giá cổ phiếu có mục đích, kỹ thuật cũng sẽ xuất hiện bug nhất định..."