Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 650

Cô cười cười, cũng đặt dao xuống.

"Tuy rằng không phải người thắng duy nhất, nhưng tôi cũng không thua, không

phải sao?"

Thẩm Khiêm mỉm cười gật đầu: "Không thua, nhưng không thắng hoàn toàn."

"Với tôi mà nói, đây là hoàn toàn."

Người đàn ông nhướng mày.

Thẩm Loan nhìn anh ta, ánh mắt thâm thúy: "Đối với anh mà nói, cũng như

thế."

"Làm sao thấy được?"

"Nếu như tôi không làm ồn ào chuyện này, sao anh có thể dễ dàng tiến vào

trung tâm quyền lực tập đoàn?"

Ý cười của người đàn ông càng sâu, đã không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

"Nhiều năm bị ba ruột đề phòng như vậy, chỉ ngồi trên vị trí có tiếng mà không

có miếng, nhưng lại không cách nào khống chế quyền hành, cảm giác không dễ

chịu nhỉ? Cho dù ông cụ tin anh, cũng không thể phủi mặt con trai rồi đưa anh

lên đó được. Trừ khi..."

Thẩm Loan dừng một chút, sau đó mở miệng: "Chuyện liên quan đến sống còn

giống như hôm nay, mới có thể không thể cần nề hà mà đẩy người khác vào tình

huống khó xử."

"Lúc vinh quang huy hoàng lại chưa từng nhớ tới anh, khi xảy ra chuyện lại hận

không thể đẩy hết anh ra đỡ đạn, anh, làm người thừa kế như anh có bị nghẹn

tức không?"

Thẩm Khiêm nghe xong, ý cười trên mặt cũng không đổi: "Em nói những câu

này, anh có thể hiểu là vì đang châm ngòi ly gián không?"

Thẩm Loan cười nhạo một tiếng: "Chuyện giữa các người còn cần tôi châm

ngòi sao?"

Đã sớm không cùng một lòng.

Từ lúc Thẩm Khiêm xuất hiện ở hội đồng quản trị, dùng tư thái ngăn cơn sóng

dữ để thay nhà họ Thẩm tranh thủ được nhiều lợi ích nhất, cho dù anh ta biểu

hiện khiêm tốn chính trực cỡ nào, cũng không che dấu được viên dã tâm đang

ngo ngoe rục rịch kia.

Nếu không, anh ta đã có thể ngăn cản tư sớm, cần gì phải chờ đến lúc tên đã

trên dây mới xuất hiện?

"Trước mặt hội đồng quản trị, những gì anh tranh thủ giành được mới có thể

hợp lý, hợp pháp hóa, ví dụ như hiện tại anh hoàn toàn có thể không cần lo lắng

Thẩm Xuân Giang sẽ bắt anh nhường vị trí CEO."

Thẩm Khiêm nhíu mày: "Em gọi thẳng tên ba vậy sao?"

Thẩm Loan kéo lên một nụ cười mỉa mai.

"Cho dù thế nào, ông ấy cũng là ba ruột em."

"Anh, anh đây là đang... giáo dục tôi à?"

Người đàn ông cũng cười: "Sao thế, không giáo dục được em à?"

"Đương nhiên có thể, nhưng mà trước khi giáo dục tôi, anh nên quản mình cho

tốt đi."

Ánh mắt Thẩm Khiêm trầm xuống.

"Nếu anh tôn kính ba như vậy, cũng biết ông ta có bao nhiêu quyến luyến với

quyền lực tập đoàn, không bằng... anh nhường vị trí CEO cho ông ta đi?"

Đứng nói chuyện không eo đau à!

Muốn làm con trai ngoan của ba à?

Được, vậy dùng hành động chứng minh đi.

Thẩm Khiêm: "..."

"Xem đi, anh cũng không tình nguyện, cần gì phải miễn cưỡng tôi?"

Đúng lúc lúc này người phục vụ đưa điểm tâm ngọt lên.

Thẩm Loan cầm lấy muỗng xúc một muỗng, ngọt mà không ngán, mềm mềm

ngon miệng.

Cả khuôn mặt cô đều giãn ra, mặt mày đều là hưởng thụ.

Thẩm Khiêm vốn đã chuẩn bị rồi cuối cùng cũng không nói nên lời, cô cứ có

thể làm anh ta một lần rồi lại một lần làm anh ta phá vỡ nguyên tắc, thay đổi suy

nghĩ.

Cuối cùng, than khẽ: "Một tiếng xưng hô mà thôi, em cần gì phải bủn xỉn vậy?"

"Tôi cũng không thể so với anh được, cướp quyền đoạt lực, vậy mà ngoài miệng

còn cứ ba ba ngọt xớt."

Dối trá!

Nụ cười trên mặt người đàn ông trầm xuống: "Em nói chuyện nhất định phải

kẹp dao giấu kiếm như vậy sao? Chẳng phân biệt tốt xấu?"

"Nhưng làm sao tôi biết anh tốt hay xấu?"

"..."

Thẩm Loan lại ăn một muỗng, giọng nói nhàn nhạt: "Chuyện mình không muốn

thì đừng bắt người khác làm."

"Em!"

Cô không hề sợ hãi.

Anh ta lại sắp tức giận đến hộc máu.

Bỗng chốc, ý cười trở về trên mặt, Thẩm Khiêm ôm cánh tay ngửa ra sau, cười

như không cười: "Trước kia không phải em rất biết đóng kịch à? Sao thế, hiện

tại tìm được chỗ dựa mới, cánh cứng rồi, ngay cả diễn cũng lười?"

Thẩm Loan lạnh lùng giương mắt: "Vậy cũng không liên quan đến anh."

Không khí lập tức gần như đóng băng.
Bình Luận (0)
Comment