Thẩm Loan: "Cũng phải nói tiếp, anh hẳn là nên cảm ơn tôi, không phải sao?"
"Mời em ăn cơm còn không tính là cảm ơn à?"
Thẩm Loan: "Nhưng cách anh nói chuyện có vấn đề."
"Chẳng lẽ anh nói không phải sự thật? Em nhu nhược thuận theo, nghe lời phục
tùng, đều chẳng qua cũng chỉ là giấu tài, làm lơ là vũ khí sắc bén của mọi người
thôi, Thẩm Loan vừa rồi bộc lộ tài năng, sắc bén ở trong hội đồng quản trị mới
chân chính là em!"
Lúc ban đầu, thứ làm Thẩm Khiêm dao động chính là phần mềm mại trên người
cô.
Còn nhớ lần đầu tiên hai người gặp mặt, phòng khách nhà cũ lớn như vậy, ánh
mặt trời từ cửa sổ chiếu nghiêng vào trong nhà, cũng bao phủ thiếu nữ ngồi yên
lặng trên sô pha.
Cô cúi đầu, dùng tư thái yên tĩnh để xâm nhập vào mi mắt, mái tóc dài nhẹ
nhàng bao phủ sau lưng, hai vai thon gầy yếu ớt.
Ánh mặt trời chiếu vào trên người cô, làn da trắng đến trong suốt.
Mềm mại, gầy yếu, nhu nhược không chịu được.
Tim, dường như trong nháy mắt đó đã bị mất khống chế, từ từ, càng lún càng
sâu.
Trong lúc vô hình, anh ta đã không còn cảm thấy hứng thú với phần "mềm mại"
kia nữa, mà là tò mò về con người Thẩm Loan.
Mặc dù cô không hề có những nhân tố có thể làm chính mình rung động, nhưng
Thẩm Khiêm vẫn không bỏ xuống được.
"Con người có nhiều mặt, chẳng lẽ anh có thể bảo đảm rằng bây giờ người khác
đang nhìn vào chính là bộ mặt thật của anh?" Thẩm Loan cười lạnh: "Vẫn là câu
nói kia, mình không làm được, thì đừng miễn cưỡng những người khác."
Thẩm Khiêm: "Bữa cơm bày tỏ lòng biết ơn của anh, vậy của em đâu?"
Thẩm Loan bình tĩnh nhìn anh ta: "Có ý gì?"
"Em được ngồi vào ghế tổng giám đốc như ý nguyện, chẳng lẽ không nên cảm
ơn ạnh?"
Cô cong cong khóe miệng, cảm thấy buồn cười: "Cảm ơn anh? Cảm ơn cái gì?"
"Nếu không có anh đảm đương vị trí CEO này, em cho rằng em có thể thuận lợi
nắm được chức tổng giám đốc này nào tay à? Ông nội và ba có thể từ bỏ ý đồ?"
Mất đi vị trí tổng giám đốc bày, chẳng khác nào mất đi quyền kiểm soát Minh
Đạt.
Mà Thẩm Loan ngồi lên đó, cũng có ý nghĩa là trở thành một đứa cháu bất hiếu
đối nghịch với cùng toàn bộ nhà họ Thẩm.
Thế nên, cho dù là chuyện nào thì Thẩm Tông Minh cũng không thể chịu đựng.
"Nổi bật, đẹp đẽ, nhưng cũng dễ bị vỡ nát."
"À... Nói như vậy, vị trí CEO của anh cướp một nửa quyền lực của tôi, vậy mà
tôi còn phải mang ơn anh?"
Thẩm Khiêm: "Ít nhất, anh để em đạt được mục đích với con đường nhẹ nhàng
hơn một nửa."
"Nhưng anh cũng chiếm của tôi một nửa!"
"Loan Loan," Khóe miệng người đàn ông chứa ý cười, nhưng trong mắt lại
không hề có một tia ý cười: "Đừng tham như vậy, ăn no là được, ngàn vạn lần
đừng ăn quá cố, nếu không người chịu khổ chính là em."
Thẩm Loan không dao động: "Sức ăn của tôi lớn, cũng không phải hôm nay anh
mới biết mà."
"Đừng ngoan cố."
"Đừng ở đây tự cho là đúng nữa." Rõ ràng cô đang cười, nhưng lời nói ra lại
khiến người ta giận đến cực điểm.
Thẩm Khiêm thu lại ý cười, ánh mắt vẫn ôn hòa như cũ, thậm chí giọng nói còn
mang theo theo chút cưng chiều: "Nghe lời."
"Tôi chấp nhận lời cảm ơn của anh" Thẩm Loan đứng lên, lấy túi xách cùng áo
khoác: "Đồ ăn rất ngon nhưng menu rất lố, hơn nữa cùng ăn cơm với người đầu
óc có vấn đề, cho nên tôi xin phép đi trước."
Nói xong, lập tức rời đi.
Thẩm Khiêm ngồi đó, nhìn bóng dáng tinh tế lả lướt của cô gái đến ngơ ngẩn.
Sau một lúc lâu, mới phản ứng lại: "Đầu óc có vấn đề? À..."
Mày nhíu lại, ý cười theo kéo trên khóe miệng.
Không phải cười lạnh, cũng không phải là mỉa mai, mà là sung sướng thật sự
phát ra từ trong lòng.
Phục vụ đang chờ khách đặt món ở cách vách bàn nghe vào lỗ tại, vẻ mặt lập
tức kỳ lạ, đầu năm nay bị mắng cũng vui sướng vậy à?
Chắc là M rồi...
Thẩm Khiêm bị coi là M: "Phục vụ, tính tiền!"