Thẩm Loan không lên tiếng.
Có lẽ không nghe thấy, cũng có thể không muốn trả lời.
Hai tay vững vàng nắm lấy tay lái, tốc độ cực kỳ nhanh.
Ước chừng mười lăm phút sau, xe như mũi tên rời dây cung xẹt qua cửa chính
hội trường lễ truy điệu, không hề dừng lại chút nào.
Mà mắt Thẩm Loan nhìn thẳng, tựa như một người bình thường lái xe đi ngang
qua
Không tò mò, cũng không co rúm, thẳng tiến không lùi.
Nhưng chỉ có mình cô biết, lòng bàn tay ẩm ướt có bao nhiêu mồ hôi lạnh.
Rất nhanh xe dừng trước cửa sơn trang.
Thẩm Loan đỡ Thẩm Khiêm đi xuống rồi đi vào trong.
Lúc đó, người đàn ông đã bởi vì mất máu quá nhiều mà lâm vào trạng thái hôn
mê, gọi thế nào cũng không tỉnh.
"Này..." Bảo mẫu nghe nói tiếng động nên chạy từ lầu hai xuống, đập vào mắt
lại là hai "người máu", làm bà ta suýt nữa thét lên.
Lại bị một ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Loan làm cho đông cứng tại chỗ.
"Các, các người là ai?"
Thẩm Loan đỡ Thẩm Khiêm nằm trên sô pha, nghe vậy, lạnh lùng nói: "Tôi đã
tới đây vào ban đêm mấy ngày trước, bà mau quên như vậy à?"
"Cô Thẩm?!"
"Khóa kỹ cửa trước, sau đó bật hệ thống an ninh nội bộ lên, điều chỉnh mức độ
cao nhất, sau đó tìm hòm thuốc cấp cứu cho tôi. Còn ngẩn người làm gì? Nhanh
—"
Bảo mẫu đột nhiên hoàn hồn, luống cuống tay chân: "Vâng, vâng, tôi đi liền
đây!"
Rất nhanh hòm thuốc được đưa cho Thẩm Loan, cô vừa lấy kim cầm máu để
tiến hành tiêm vào tĩnh mạch cho Thẩm Khiêm, vừa nói với bảo mẫu: "Gọi điện
thoại báo cho cảnh sát trước, nói cho cảnh sát gần nhà tang lễ có một vụ nổ súng
nghiêm trọng; sau đó gọi 120, nói bọn họ nhanh chóng tới đây, nơi này có người
trúng đạn, cần phải cấp cứu."
"Vâng vâng vâng" Bảo mẫu không ngừng gật đầu: "Tôi đi ngay đây."
Tiêm xong một mũi, cô thử gọi anh ta: "Thẩm Khiêm? Thẩm Khiêm?!"
Không có phản ứng.
Thẩm Loan cắn răng, lật người lại, trực tiếp dùng kéo cắt áo sơ mi bị máu làm
ướt đẫm, lộ ra chỗ bị thương.
Bột thuốc trắng, băng gạc, dung dịch ô-xy già, băng bông tiêu độc đều có cả.
Sau đó bắt đầu băng bó.
Viên đạn nằm trong thịt nên cô không thể lấy ra, chỉ có thể cầm máu trước.
Bảo mẫu chạy đến: "Tôi đã gọi điện thoại rồi, cảnh sát nói lập tức sẽ đến, phía
bệnh viện cũng đã sắp xếp xe cứu thương, khoảng 40 phút..."
Thẩm Loan nheo mắt.
40 phút...
Bảo mẫu dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, ngập ngừng: "Đã nhanh nhất
rồi."
"Đi pha một chén nước đường."
"...Vâng."
Hai phút sau: "Cô Thẩm, nước đường trắng được không?"
"Đưa cho tôi."
Bảo mẫu vội vàng đưa tới trên tay cô: "Ấm, không nóng đâu ạ."
Thẩm Loan dùng muỗng quấy quấy rồi đưa đến bên miệng người đàn ông,
nhưng đều từ khóe miệng chảy xuống, chẳng uống vào được giọt nào.
Bảo mẫu: "Nếu không thì để tôi bóp miệng cậu ta?"
"Ừm."
Cuối cùng cũng đút được vào.
Chuyện nên làm đã làm xong, cô cũng không nghĩ được còn cách nào khác có
thể làm chậm lại tốc độ lên thiên đường của anh ta.
Ngoài chờ đợi thì vẫn chỉ chờ đợi.
Khoảng mười phút sau, Thẩm Khiêm vốn đang nhắm chặt mắt chậm rãi mở ra.
Bảo mẫu thấy thế: "Tỉnh, tỉnh rồi..."
Thẩm Loan đột nhiên quay đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt đục ngầu của
người đàn ông.
"Loan Loan..."
"Anh cảm thấy sao rồi? Nhanh thôi, còn mười lăm phút nữa xe cứu thương sẽ
tới..."
Thẩm Khiêm chậm rãi lắc đầu: "Không chờ được."
"Câm miệng!"
Anh ta lại đột nhiên cười rộ lên, khuôn mặt tái nhợt dường như có thêm chút
máu: "Cơ thể của anh thì anh biết, em... nói chuyện với anh đi, có thể sau này sẽ
không có cơ hội này nữa đây."
Thẩm Loan bình tĩnh nhìn anh ta, gầm nhẹ: "Anh nói bậy gì đó?!"
Hốc mắt đỏ lên.
"Được, anh không nói nữa. Nhưng có một câu hỏi đã nghẹn trong lòng anh rất
lâu, vì sao... Khụ khụ... Từ ngày đầu tiên em bước vào nhà họ Thẩm gia, đã có
địch ý với anh? Rõ ràng... Trước kia chúng ta chưa hề gặp nhau."
Thẩm Loan ngẩn ra.
"Có thể em đang nghĩ, vì sao anh lại hỏi như vậy." Thẩm Khiêm dừng một chút,
yếu hầu nhẹ lăn, cánh môi khô khốc nhẹ nhàng ngập ngừng: "Tuy rằng em cúi
đầu, mặc một bộ váy trắng không có bất kỳ tính công kích nào, sạch sẽ đơn
thuần, đủ để khiến người ta buông cảnh giác, nhưng em đối với anh, đối với A
Yên đều mang theo oán hận, tuy rằng được em che giấu rất khá..."
"Vì sao?" Anh ta nắm lấy tay Thẩm Loan.
Nắm không hề chặt, chỉ cần cô muốn là có thể nhẹ nhàng tránh ra.
"Bởi vì..." Thẩm Loan giương mắt: "Anh đánh tôi một bạt tai, sau đó tôi không
nghe thấy nữa."
Đồng tử người đàn ông tan rã, tựa như khó hiểu, lại làm như mờ mịt, khó khăn
nói: "Anh... đánh em rồi sao?"
Thẩm Loan tiến vào đáy mắt anh ta, nhẹ lẩm bẩm: "Có lẽ vậy..."
"Không, anh không có." Hai mắt nhắm lại rồi chớp một cái, hiện ra vẻ tỉnh táo.
Nhưng rất nhanh đã bị đục ngầu thay thế.
"Anh không có..." Đến cuối cùng chỉ còn cố chấp nỉ non câu này, trước sau
chưa từng ngừng nghỉ.
Lúc xe cứu thương tới, người đàn ông đã rơi vào trạng thái sốc, hai mắt nhắm
lại, sắc mặt tái nhợt, giữa mày theo bản năng nhíu lại hiện lên vẻ bất an và đau
đớn.
Túm chặt tay Thẩm Loan giống như khóa sắt, hai nhân viên y tế cố gắng kéo ra
nhưng lại không hề thả lỏng.
"Chuyện này..."
Thẩm Loan: "Để anh ấy nắm đi, tôi và mấy người cùng đến bệnh viện."
Đoàn người lên xe.
Trên đường, tim Thẩm Khiêm đột nhiên ngừng đập, bác sĩ tiến hành cấp cứu
bên trong xe
Thẩm Loan yên tĩnh ngồi bên cạnh, chết lặng nhìn tình huống hoảng loạn rối
ren trước mắt, cảm nhận được bàn tay đang nắm cổ tay mình từng chút từng
chút một mất đi độ ấm.
Cho đến khi hoàn toàn lạnh lẽo.
"Không xong rồi! Người bệnh đã không còn dấu hiệu sống..."