Thẩm Khiêm đã chết.
Chết trong vụ ám sát Thẩm Loan.
Ở vùng ngoại ô này, tạisơn trang này, đồng thời cũng trở thành nơi chôn cất của
anh ta và Thẩm Tông Minh.
Trước có chiếu, sau có núi, có núi có nước.
So với lễ truy điệu làm rung chuyển mọi thứ của Thẩm Tông Minh, thì Thẩm
Khiêm ra đi rất im ắng, không có bất kỳ nghi thức phúng viếng nào.
Chỉ có một tấm bia mộ mới tinh, phía trên có một bức ảnh khuôn mặt của anh
ta, mặt mày nở nụ cười, vẫn dịu dàng như cũ.
Thẩm Loan mặc bộ quần áo màu trắng đứng trong gió, mái tóc dài bay rối loạn.
Đồng tử đen như mực bình tĩnh nhìn bia mộ, giống như không có tiêu cự, cũng
có vẻ dường như muốn xuyên qua cục đá lạnh băng này để nhìn về chỗ sâu hơn.
Mà Sở Ngộ Giang đứng phía sau cô lại luôn giữ đề phòng, đôi mắt cực kỳ cảnh
giác quan sát bốn phía.
Bên cạnh có hai đội vệ sĩ mặc đồ đen, trên khuôn mặt đều có vẻ lạnh lùng.
Sau khi trải qua một trận kinh hồn bạt vía, Thẩm Loan lại được bảo vệ càng
chặt chẽ hơn.
Trước khi Quyền Hãn Đình trở về, trên vai Sở Ngộ Giang đang gánh cả mạng
sống của Loan, nặng trĩu, không dám buông lỏng chút nào.
Đột nhiên Thẩm Loan ngồi xổm xuống, tự mình để bó hoa xuống.
Sở Ngộ Giang nhìn bóng dáng cô, mặc dù ngồi xổm xuống nhưng vẫn thẳng tắp
như cũ, cường ngạnh, lạnh nhạt, máu lạnh vô tình.
Nhưng vì sao anh ta lại cảm thấy bi thương?
So với khóc rống gào thét lên, thì lúc này lại càng làm người ta đau đớn hơn.
Không khóc càng buồn thương, không gào càng đau đớn, có lẽ chính là như
vậy.
Thẩm Loan nâng mắt, tầm mắt lưu luyến lướt qua dòng chữ trên bia mộ, ký ức
lại phiêu dạt về ngày đó...
Thẩm Khiêm bị đưa lên xe cứu thương, Thẩm Loan tùy ý để anh ta nắm lấy cổ
tay của mình, lẳng lặng ngồi một bên.
Trong mắt không có nước mắt, nhưng hốc mắt lại đỏ bừng.
Lúc bác sĩ tuyên bố anh ta đã không còn dấu hiệu sống, Thẩm Loan dường như
đột nhiên bị cái gì đó kích thích, đột nhiên dùng sức muốn rút ra tay, lực rất
mạnh mẽ, ánh mắt lộ ra vẻ ác độc, suýt nữa làm cho bác sĩ và y tá ở đây nghĩ
rằng hai người có huyết hải thâm thù gì.
"Thẩm Khiêm, nếu anh chết rồi thì cũng đừng túm lấy tôi nữa!"
"Không phải muốn biết vì sao tôi lại nói anh từng tát tôi một cái à? Được thôi,
chỉ cần anh cố gắng chịu đựng, tôi sẽ nói cho anh."
Thẩm Loan quá mức dùng sức, mà Thẩm Khiêm lại túm rất chặt, đến nỗi cả cơ
thể anh ta cũng suýt chút nữa bị kéo lên.
Sắc mặt y tá thay đổi.
Bác sĩ tức giận mắng: "Cô rốt cuộc đang làm gì thế?! Mau dừng lại đi—"
Thẩm Loan đột nhiên đảo mắt: "Không phải anh nói anh ấy không còn dấu hiệu
sống nữa sao? Không có dấu hiệu sống thì không phải là chết rồi sao? Nếu đã
chết rồi thì sao có thể túm lấy tôi, kéo lấy tôi thế được, chẳng lẽ còn xuất hiện
kết quả tệ hơn nữa à?!"
Đối diện với ánh mắt như vậy, bác sĩ dường như nhìn thấy mắt của một con
mãnh thú đang rít gào, đỏ ngầu đến đáng sợ: "Cô..."
Hình như thật sự không có kết quả nào tệ hơn cái chết.
"Nhưng cô cũng không thể không tôn trọng người chết..."
Bác sĩ còn chưa dứt lời, y tá ở bên cạnh đang quan chỉ số của thiết bị đột nhiên
kinh ngạc hô lên: "Có có rồi! Tim người bệnh đã đập lại, nhưng vẫn rất mỏng
manh..."
"Lập tức chuẩn bị cấp cứu một lần nữa!"
"Đúng vậy."
Cả quãng đường này, xe cứu thương nhanh lao như chớp, dựa vào lời nói kích
thích của Thẩm Loan, nhanh chóng đưa Thẩm Khiêm đến bệnh viện.
Cửa phòng phẫu thuật đóng lại, giống như đang ngăn cách hai không gian khác
biệt.
Thẩm Loan bên ngoài, mà Thẩm Khiêm ở bên trong, sự sống và cái chết chỉ
cách nhau mỗi một bức tường mỏng manh.
Không biết qua bao lâu, đèn trong phòng phẫu thuật còn chưa tắt, Sở Ngộ Giang
đã đuổi tới.
Anh ta nghĩ, có thể mãi mãi mình cũng sẽ không thể quên được cảnh tượng khi
đó...
Bên ngoài hành lang bệnh viện mặc dù ánh sáng sáng ngời, nhưng cũng không
thể che dấu sự lạnh lẽo và hàn khí.
Bên ngoài hành lang ảm đạm đó, trên chiếc ghế dài bằng kim loại lạnh băng có
một bóng người màu đen, bình tĩnh ngồi đó.
Sống lưng thẳng tắp không hề thấy một tia yếu ớt nào, tất nhiên cũng chẳng
nhìn thấy bất cứ tia bi thương nào.
Cô cứ lẳng lặng ngồi như vậy, giống như đang tham gia một cuộc hội nghị
nghiêm túc, đang nghe một bản giao hưởng trang trọng.
Sở Ngộ Giang không khỏi thả nhẹ bước chân, chậm rãi tới gần.
Quả nhiên —
Trên mặt cô gái không có nước mắt, chỉ có vết máu đã khô.
Gương mặt tái nhợt, mạch máu màu xanh lá, nhưng máu lại màu đỏ.
Anh ta ngồi xổm xuống, dùng giọng nói nhẹ nhàng có lẽ chưa bao giờ có, nhẹ
gọi: "Cô Thẩm?"
Tròng mắt chuyển động hai cái: "... Ừ?"
Sở Ngộ Giang bỗng dưng nhẹ nhàng thở ra: "Không sao chứ?"
Chậm rãi lắc đầu.
Sau đó là từng giây phút chờ đợi dài đằng đẵng giày vò tâm can mọi người.
Cho đến khi đèn phòng phẫu thuật chợt tắt, cửa từ bên trong mở ra, bác sĩ và y
tá liên tục đi ra—
"Ai là người nhà bệnh nhân?"
Thẩm Loan chậm rãi đứng lên, cơ thể rất ổn định, ánh mắt bình tĩnh: "Tôi."
Nhưng Sở Ngộ Giang rõ ràng thấy cô nắm chặt lòng bàn tay, gân xanh nổi lên.
"Chúng tôi đã cố gắng hết sức, viên đạn bắn vào phá nát động mạch máu, có thể
chống đỡ đến hiện tại đã có thể nói là kỳ tích rồi, vào gặp anh ta một lần cuối
cùng đi..."
Nói xong lắc đầu, thở dài một tiếng.
Bởi vì người bệnh có tình hình đặc biệt, do bị súng bắn nên bệnh viện cần lập
tức liên hệ cảnh sát để nói rõ tình trạng, căn bản chưa ngừng nghỉ phút nào.
Phòng phẫu thuật.
Đèn mổ đã tắt đi, Thẩm Khiêm nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, mặc dù đã trải
qua xử lý nhưng trong không khí cũng vẫn tràn ngập mùi máu tươi.
"Loan Loan..." Anh ta nhẹ nhàng nhấp cánh môi, đáng tiếc vẫn không thể phát
ra âm thanh rõ ràng, chỉ có thể ma sát hơi thở.
Thẩm Loan bước lên, nhìn đôi đồng tử không còn đỏ ngầu của anh ta nữa, khẽ ừ
một tiếng.
"Em biết không... thật ra anh... Không muốn làm anh trai của em..." Vẫn chỉ có
thể phát ra âm thanh đứt quãng.
Nhưng cô lại lại nghe rất rõ ràng.
"Ừm, em biết." Vẫn biết hết.
"Cái gì...Lúc nào thế?"
"Lúc anh đưa nước mắt Ares cho em."
Anh ta cũng không bất ngờ, ngược lại lại hiểu rất rõ: "Anh biết mà... Anh biết
mà... Bây giờ thì tốt rồi, không sợ... Bởi vì... Anh lập tức sẽ chết ngay..."
Thẩm Loan dịu dàng lắc đầu: "Người tốt không sống lâu, tai họa để lại ngàn
năm, anh sẽ không dễ dàng chết như vậy."
"Anh không sợ... Thật sự... không sợ chút nào... Dù sao cũng đã có thể... nói ra
hết....những lời này rồi..."
Cô rũ mắt.
Người đàn ông vẫn cố chấp mở miệng: "Em có... Có... Thích... Anh...một
chút... nào không..."
"..."
"Không có, phải không?"
"..."
"Nếu... Anh chết rồi... Em sẽ khóc vì anh sao?"
Thẩm Loan cắn môi, suy sụp mà gầm nhẹ: "Em nói anh sẽ không chết! Anh
không hiểu sao?!"
Lúc thét lên nước mắt đột nhiên từ hốc mắt lăn xuống, vừa lúc rơi trên má
người đàn ông.
Lạch cạch!
Vốn mí mắt anh ta sắp sụp lại, nhưng lại khó khăn nâng lên lần thứ hai, há
miệng thở dốc, giống như con cá trên bờ chỉ còn một hơi thở cuối cùng, sức
cùng lực kiệt: "Nóng... nóng..."
Sau đó sau thể kiềm chế mà cười rộ lên, cười đến cả người run lên, cuối cùng
biến thành run rẩy.
Anh ta nói: "Em— sẽ —"
Lần này không phải là hơi thở đứt quãng, mà là âm thanh rõ ràng, vang lên một
lúc rồi đột nhiên im bặt.
Mà nụ cười kia vẫn dừng trên mặt người đàn ông.
Lúc nhắm mắt cũng vĩnh hằng dừng lại.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, Thẩm Loan đột nhiên thoát ra từ trong trí nhớ, nhìn ảnh
chụp của người đàn ông trên bia mộ: "Đáng giá sao?"
Câu hỏi này, đến khi một giây cuối cùng trước khi anh ta chết, nhưng cô vẫn
chưa thể hỏi ra miệng.
Hiện giờ hỏi ra rồi, nhưng chú định đã không còn người nào đáp lại nữa.
"Ích kỷ, bình tĩnh, lớn mạnh, không từ thủ đoạn, đặt lợi ích lên trên hết, đây mới
là dáng vẻ nên của anh."
"Đối phó với em, khiến em nhục nhã, nghiền nát em, thấy chết mà không cứu,
đây mới là thái độ anh nên có đối với em."
"Nhưng vì sao lại thay đổi? Là do em không giống thế, hay là anh khác đi?"
"Rõ ràng anh vẫn là Thẩm Khiêm kia..." Chỉ có em không phải là Thẩm Loan
đó nữa...
Cô đứng lên, lùi phía sau hai bước, gió thổi làm bay làn váy lạnh lẽo của cô.
"Vốn dĩ chúng ta có thể tranh đấu lẫn nhau, làm đối thủ thuần túy nhất, cũng
không nên thưởng thức lẫn nhau, chỉ có anh chết tôi sống. Nhưng anh không
nên......" Giọng nói yếu ớt: "Không nên dùng phương thức này để kết thúc,
khiến em vĩnh viễn thiếu nợ anh, ngay cả cơ hội cũng không cho..."
"Anh đã chết thì chẳng cần phải suy nghĩ gì; nhưng em còn sống, trên lưng phải
gánh nỗi áy náy này, tương lai bước đi sẽ càng ngày càng nặng hơn."
"Thật tàn nhẫn..."
Lúc này, một vệ sĩ đồ đen đột nhiên tiến lên, bước đến bên tai Sở Ngộ Giang nói
nhỏ một lúc.
Người sau cắn răng bước lên, nhắc nhở Thẩm Loan: "Chúng ta cần phải đi rồi."
Cô cúi đầu đeo kính râm trong tay lên, như vậy mới che đậy tất cả cảm xúc
trong mắt, cằm khẽ nhếch: "Đi thôi."
Một nhóm người lặng yên đi tới, rồi lại không một tiếng động mà rời đi.
Ngoài việc đặt một bó hoa trước bia mộ và dấu chân in hằn trên mặt đất, mọi
thứ giống như vẫn như lúc đầu, chưa từng thay đổi.
Ánh mặt trời vẫn xán lạn như cũ, gió vẫn thổi tan sự khô nóng, mà nụ cười của
người trên trên ảnh chẳng bao giờ đổi, vẫn nho nhã hiền lành.
...
Hai ngày sau, sơn trang Đông Li.
Sở Ngộ Giang: "Có tin tức rồi."
Ánh mắt Thẩm Loan run lên.
Rõ ràng người vẫn là người kia, nhưng Sở Ngộ Giang cảm giác có chỗ nào đó
đã thay đổi.
Ví dụ như, đôi mắt kia vốn rất giỏi che giấu, nhưng giờ phút này lại không chút
che dấu sát ý và lạnh lùng trong đó.
"Đến phòng làm việc rồi nói."
"Vâng."
Hai người một trước một sau đi vào, Thẩm Loan ngồi trên vị trí của Quyền Hãn
Đình, nhưng Sở Ngộ Giang cũng không hề cảm thấy tức giận hay bất bình gì.
Có lẽ là bởi vì thói quen, cũng có thể là bởi vì cô càng ngày càng giống gia
hơn...