Dương Lam hiểu đạo lý một vừa hai phải, giả vờ hai cái rồi chủ động rời khỏi
vòng tay của người đàn ông.
Điều này làm cho Nghiêm Khác theo bản năng nhíu mày, nhưng cũng bị sự lạnh
nhạt này của bà ta cào cho ngứa ngáy trong lòng.
Đối với một người đàn ông muốn gió được gió, muốn mưa được mưa mà nói,
thứ gì có thể gợi lên hứng thú của bọn họ nhất?
Đương nhiên là đồ vật không chiếm được rồi.
Nếu nói mấy năm nay bên cạnh Nghiêm Khác không có mặt người phụ nữ, có
đánh chết Dương Lam cũng sẽ không tin.
Nhưng bà ta không muốn truy cứu, cũng không bản lĩnh để so đo, chuyện duy
nhất mà lúc này có thể làm đó là dùng bất cứ thủ đoạn nào để người đàn ông
này bảo vệ mình.
Ông ta xem bà ta như "Bạch nguyệt quang", vậy thù Dương Lam sẽ cho ông ta
một "Bạch nguyệt quang".
Nghiêm Khác than nhẹ, dùng tay mở hộp cơm, hai tay đưa đến trước mặt bà ta,
mặt mày mỉm cười: "Bây giờ có thể ăn một chút rồi chứ?"
Dương Lam nhấp môi rồi giơ tay nhận lấy, nhẹ nhàng nói cảm ơn.
Ánh mắt người đàn ông nhìn bà ta càng thêm dịu dàng.
Nghiêm Khác thích phụ nữ thức thời, nếu người phụ nữ này cũng là điều ông ta
chấp niệm khi còn trẻ, vậy thì sẽ nhân chữ "thích" này thêm mấy lần nữa đi.
Dương Lam ăn salad, cũng nhấm nháp nhưng không coi là thích.
Lúc trước bà ta từ chối cũng không phải là làm ra vẻ, mà là thật sự ăn không vô.
Thứ nhất, sau bao nhiêu ngày Thẩm Khiêm trải qua vô số lần điều trị, đứng bên
bến bờ sinh tử cũng đã làm bà ta thành chim sợ cành cong.
Dương Lam không biết có phải giây tiếp theo sẽ mất đi đứa con trai này không.
Vì vậy bà ta hoảng loạn, nơm nớp lo sợ.
Khuôn mặt gầy ốm lại hiện ra vài phần tái nhợt mất tự nhiên.
Thứ hai, lần này bà ta không chỉ muốn dẫn Thẩm Khiêm đi, mà còn muốn dẫn
một người khác theo.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong thời hạn, không, nói đúng ra thì chỉ còn lại 2
tiếng nữa.
Bởi vì, hai tiếng sau sẽ bắt đầu chuyến bay.
Nhưng Dương Lam đến lúc này vẫn không thể chắc chắn cô ta sẽ đến không.
Đúng lúc này, thiết bị chữa bệnh đang vận hành đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo
—
Tích tích tích!
Bác sĩ nhanh chóng bước lên để xem xét.
Dương Lam vừa nghe thấy thanh âm này thì trên tay run lên, lạch cạch —
Thức ăn rơi đầy sàn.
Bà ta theo bản năng nhào lên, lại bị Nghiêm Khác ngăn lại: "A Lam, em nghe
anh nói! Đừng xúc động! Có bác sĩ ở đây thì con trai sẽ không có việc gì đâu!"
"Em, không xúc động... chỉ nhìn một cái thôi... chỉ liếc mắt một cái thôi..."
Nhưng đôi môi đang run rẩy và ánh mắt gần như điên cuồng căn bản không
bình tĩnh giống như bà ta nói.
Nghiêm Khác không những không buông tay, còn mạnh mẽ ôm bà ta vào trong
lòng ngực: "Nghe lời nào, em mà đi qua thì sẽ quấy rầy bác sĩ đấy, đứng đây
cũng có thể thấy mà."
Người phụ nữ trong ngực cả người run rẩy, nhưng nhu tình lại lan tràn trong
lòng ông ta, lời nói cũng càng thêm thương tiếc: "Tin anh đi, nhất định sẽ không
có vấn đề, nhiều lần vẫn chịu đựng được mà..."
Dưới lời an ủi nhẹ nhàng của người đàn ông, Dương Lam mới dần dần bình tĩnh
lại.
Mà sự ỷ lại và yếu ớt như vậy lại vừa lúc làm thỏa mãn ý muốn bảo vệ của
người đàn ông.
Một cây đại thụ sẽ thích một cây đại thụ khác sao?
Không thể nào.
Bởi vì sự tồn tại của một cây đại thụ khác có nghĩa là nó nhất định sẽ lấy phân
và chất dinh dưỡng, xâm chiếm cả một vùng.
Đối với một linh hồn cực kỳ mạnh mẽ và bá đạo mà nói, đây không phải "cùng
gánh mưa gió", mà là "uy hiếp" và "khiêu khích".
Bọn họ lại thích dây leo chằng chịu đan xen nhau, nhưng lại chỉ có thể phụ
thuộc dựa vào, không chỉ không ảnh hưởng đến mọi chuyện mà còn có thể xem
như đồ trang trí của cây đại thụ.
Dịu dàng, không tranh giành, yếu ớt, dễ nuôi sống, dễ khống chế.
Cây đại thụ càng mạnh mẽ thì càng cần thứ yếu ớt mềm mại như thế để tô điểm.
Tâm tư của Nghiêm Khác cũng như thế.
Lại là một cuộc cấp cứu, mấy bác sĩ mồ hôi đầy đầu, dùng sức chín trâu hai hổ
mới cướp được mạng Thẩm Khiêm từ trong tay Tử Thần.
"Nguy hiểm thật..."
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhân viên y tế đứng đầu trong đội ngũ tiến lên báo cáo với Nghiêm Khác, lúc
đang nghe câu "tạm thời qua cơn nguy kịch" thì khuôn mặt đang căng thẳng của
Nghiêm Khác mới dịu lại.
Đừng thấy lúc ông ta an ủi Dương Lam rất bình tĩnh tự nhiên, nhưng trong lòng
chưa chắc không hoảng hốt.
Dù sao đây cũng là con trai của ông ta.
Tuy rằng từ nhỏ đến lớn mình chưa từng làm tròn trách nhiệm của người làm ba
hay làm bạn bên cạnh con mình, nhưng cũng không có nghĩa Nghiêm Khác
hoàn toàn không biết gì về quá trình trưởng thành của anh ta.
Ngược lại, có thể ông ta còn biết nhiều hơn người ba trên danh nghĩa như Thẩm
Xuân Giang, Thẩm Khiêm từng trải qua giáo dục thế nào để lớn lên, thành tích
học tập, anh ta thích ăn cái gì, chơi thứ gì, Nghiêm Khác đều rõ như lòng bàn
tay.
Ông ta có thể chịu đựng chuyện con trai mình gọi người đàn ông khác là "ba",
nguyên nhân trong đó quá phức tạp, nhưng cũng không phải không có chút giận
dỗi Dương Lam.
Lúc trước, ông ta không chỉ một lần nói muốn đưa bà ta đi, nhưng người phụ nữ
nghếch này lại hết lòng hướng về Thẩm Xuân Giang.
Sự kiêu ngạo của Nghiêm Khác không cho phép ông ta có hành vi mất mặt như
cưỡng ép một người phụ nữ không yêu mình ở bên cạnh, cho nên ông ta mới
cho bà ta tự do.
Là một thợ săn có kiên nhẫn, ông ta đã giăng một cái lưới thời gian lớn cho
Dương Lam, để bà ta tận mắt nhìn thấy người đàn ông mình yêu thương rốt
cuộc là loại người gì, sự hy sinh và trả giá của mình để đổi lấy được thứ gì.
Mặc dù quá trình giăng lưới đến khi thu võng mất hơn hai mươi năm, nhưng dù
sao cũng đã đập nát được chút lưu luyến cuối cùng của Dương Lam dành cho
người kia, Nghiêm Khác thắng rất đẹp!
Không chỉ thu hoạch được một con thỏ già thơm ngon, lại còn gián tiếp chứng
minh được kỹ thuật săn thú cao siêu của mình, ông ta cực kỳ vừa lòng đối với
chuyện này.
Nhưng điều bất ngờ duy nhất đó là đứa con trai Thẩm Khiêm này.
Ông ta không ngờ mình và Dương Lam chỉ làm một lần, cũng dùng bao, vậy
mà...
Chỉ có thể nói rằng đứa nhỏ này đã chú định phải đến nhân gian, chú định trên
người phải chảy dòng máu nhà họ Nghiêm!
Nếu không sao Dương Lam gả cho Thẩm Xuân Giang lâu như vậy, vậy mà
trong bụng không thấy động tĩnh gì? Còn mình làm một lần lại có mang?
Không phải ý trời thì là gì?
Chẳng qua lúc ấy nội bộ gia tộc đấu tranh không ngừng, mà vị trí gia chủ của
ông ta vẫn chưa vững vàng, hơn nữa Dương Lam chết cũng không thừa nhận
cho nên ông ta hoàn toàn lạnh lòng mới có thể mặc kệ Thẩm Khiêm lớn lên
trong chỗ xó xỉnh như Ninh Thành này, gọi người đàn ông khác là ba.
Bây giờ Dương Lam đã chịu thua, một lần nữa lao vào vòng tay ông ta; còn quỷ
đoản mệnh Thẩm Xuân Giang kia cũng đã chết, xong hết mọi chuyện rồi; hơn
nữa Thẩm Khiêm cũng đủ ưu tú hơn nữa tương đối tranh đua; Nghiêm Khác
mới muốn đưa anh ta về nhận tổ quy tông.
Còn về phần nhà họ Nghiêm, ông ta đã sắp xếp xong xuôi trước khi xuôi nam
đến Ninh Thành rồi, đón Dương Lam và Thẩm Khiêm trở về là chuyện ván đã
đóng thuyền.
Nhưng ai biết chuyện suýt xong xuôi lại xảy ra biến cố thế này!
Suýt nữa lấy mạng con trai ông at.
"Được rồi, em xem A Khiêm đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, không sao nữa..."
Nghiêm Khác thu lại vẻ tàn nhẫn, thấp giọng trấn an người phụ nữ đang rơi lệ
trong ngực.
"Ừm." Dương Lam thoáng lùi ra, giơ tay lau nước mắt, không nhìn vẻ mặt quan
tâm của người đàn ông, lập tức đi đến trước khung giường, ánh mắt thương lưu
luyến nhìn khuôn mặt Thẩm Khiêm.
Hốc mắt lại đỏ lên với tốc độ dùng mắt thường cũng có thể thấy được.
Tuy Nghiêm Khác có tức giận đến đâu nhưng thấy cảnh tượng như vậy cũng sẽ
tan thành mây khói.
Đây là người phụ nữ và con trai ông ta...
Xoay người, ánh mắt dịu dàng thoáng chốc bị sắc bén thay thế, ông ta gọi một
vệ sĩ đang đứng yên tới, ánh mắt nhìn đống hỗn độn trên mặt đất kia, trầm
giọng: "Dọn dẹp sạch sẽ đi, sau đó nói người đưa một phần cơm tới đây."
"Vâng."
Sau khi Dương Lam bình tĩnh trở lại, Nghiêm Khác ngồi trên trên sô pha cùng
bà ta, một người đàn ông uy nghiêm vậy mà lại cầm muỗng tự mình đút cho bà
ta ăn.
"Em tự ăn được..."
"Không nhìn chằm chằm thì em ăn chưa được hai miếng đã để sang một bên,
nếu tiếp tục như vậy thì còn cần sức khỏe nữa không?" Người đàn ông xụ mặt
nói: "A Khiêm hiện tại vẫn hôn mê bất tỉnh, chẳng lẽ em còn muốn mình suy
sụp mới cam lòng à?"
Dương Lam nhấp môi, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy, lông mi chớp chớp,
không có một chỗ nào không cho thấy bà ta đang lo lắng và luống cuống.
Nghiêm Khác chỉ liếc mắt một cái đã mềm lòng.
Không khỏi nói nhẹ giọng, mang theo vài phần dỗ dành: "Ít nhiều gì thì em
cũng phải ăn một chút chứ..."
"Em biết, em đều hiểu..." Giọng nói bà nhẹ nhàng, giống như tơ liễu đang bay lả
lướt trên không tung, gió thổi qua là có thể bay đi: "Anh nói đúng, trước khi A
Khiêm tỉnh lại thì em không thể suy sụp..."
"Sai rồi, mặc kệ là trước khi hay sau khi con trai tỉnh lại, em đều phải tốt hơn!
Đừng quên em đã đồng ý đến Kinh Bình với anh, hai mươi năm trước em lỡ
hẹn, hai mươi năm sau em cũng không thể nói mà không đi."
"...Được." Giọng nói nghẹn ngào.
Trên mặt người đàn ông lúc này mới mỉm cười, nhận thức ăn mà vệ sĩ đưa tới,
lần này không phải là salad thanh đạm, mà là một chén cháo thịt.
Dương Lam không chán ghét nữa, cưỡng ép mình ăn hết.
"Lúc này mới giống dáng vẻ của người mẹ chứ..." Mặt Nghiêm Khác dịu dàng.
Đúng lúc này, một người trong hai vệ sĩ bên ngoài đẩy cửa đi vào: "Tiên sinh,
có người muốn gặp ngài."
Sắc mặt Nghiêm Khác hơi lạnh "Là ai?"
"Ông ta nói ông ta họ Chu, là người bên cạnh ngài."
Nghiêm Khác híp mắt Lại: "Để ông ta vào."
"...Vâng."
Rất nhanh, một bóng người hơi còng xuống đi vào từ bên ngoài, cách Nghiêm
Khác 5 mét thì đứng yên, rồi sau đó chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt già lõi
đời.
"Tiên sinh, tôi đã trở về."
Loảng xoảng —
Cái muỗng trong tay Dương Lam rơi xuống bát, phát ra một tiếng thanh thúy.
"Quản gia Chu, là ông?!"