Người tới đúng là quản gia Chu đã từ chức nơi nhà cũ ba ngày trước— Chu
Khánh Phúc!
Chỉ thấy ông ta hơi khom người về phía Dương Lam, thái độ cung kính: "Đã lâu
không gặp, bà chủ vẫn mạnh khỏe chứ?"
Dương Lam và Thẩm Xuân Giang đã sớm ly hôn, hôm nay Chu Khánh Phúc
vẫn gọi bà ta là "bà chủ", nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác trước.
Một người lấy họ Thẩm, một người lại là họ Nghiêm..
Trước đây Chu Khánh Phúc chẳng hề kính trọng bà ta, đã thế còn không biết
khiêm tốn là gì, ỷ vào sự tin tưởng của ông cụ tử nên căn bản không để "bà
Thẩm" này vào mắt.
Lúc giờ Dương Lam lại thấy được sự kính trọng khi ông ta khom người gọi "Bà
Nghiêm".
À...
Bà ta cười lạnh, hơi mang theo chút mỉa mai: "Tất nhiên là tốt rồi."
Chu Khánh Phúc cũng không thèm để ý, cũng có thể nói ông ta đã không còn tư
cách để để ý. Lúc Dương Lam đứng bên cạnh Nghiêm Khác thì đã chú định đó
là sự tồn tại mà ông ta không thể trêu vào.
Một khi đã như vậy còn không bằng hạ thấp kiêu ngạo, buông xuống khuôn mặt
già này đi.
Chu Khánh Phúc vùi đầu càng thấp hơn: "Tôi còn dẫn theo một người tới, hẳn
là bà sẽ muốn gặp cô ấy một lần."
Dương Lam nhướng mày.
Đúng lúc này, vệ sĩ dẫn theo một cô gái tiến vào, vóc người cao gầy, nhưng lại
gầy đến đáng thương, khuôn mặt vốn xinh đẹp giờ lại bị bao trùm bởi tái nhợt,
có thể thấy được mạch máu xanh tím dưới da.
Lúc tầm mắt Dương Lam tiếp xúc với người mới tới thì cả người không thể
kiềm chế được mà run rẩy, môi lúc khép luca mở, sau một lúc lâu mới thốt ra
một tiếng: "A, A Như?"
"
Mẹ —" Nước mắt tích tụ trong mắt rốt cuộc cũng không ngăn được nữa, lần
lượt rơi xuống.
Dương Lam tiến lên, Thẩm Như thuận thế nhào vào trong lòng ngực bà ta, khóc
hệt như một đứa trẻ lạc đường.
"Mẹ gọi điện thoại cho con nhiều như vậy, nhắn cho con biết bao nhiêu tin nhắn
mà vì sao lại không trở về? Tự mình đến bệnh viện xem con nhưng vì sao lại
không thấy? Cũng may, cũng may con đến rồi, không để mẹ phải chờ mòn mỏi
nữa..."
Không sai, người Dương Lam phải đợi chính là Thẩm Như!
Sau khi quyết định cùng Nghiêm Khác đi Kinh Bình, bà ta đã thông báo cho
Thẩm Như đầu tiên, muốn cô ta cùng đi.
Đến Kinh Bình, một nơi hoàn toàn mới, một vòng tròn mới, cũng đủ để mẹ con
hai người bắt đầu lại một lần nữa.
Trong lòng bà ta đầy hy vọng muốn nói cho Thẩm Như tin tức này, nhưng chờ
mãi chờ mãi, chờ đến khi lửa nóng trong tim từ từ biến thành lạnh băng, nhưng
trước sau vẫn không nhận được hồi âm của cô ta.
Dương Lam cho rằng cô ta sẽ không tới, thậm chí đã chuẩn bị tinh thần mất đi
đứa con gái này, không ngờ...
Ánh mắt sắc bén nhìn về phía Chu Khánh Phúc, sao A Như lại bị ông ta thuyết
phục?
"Bà chủ hiểu lầm rồi." Ông ta cười tủm tỉm, đôi mắt già đời dường như nhìn
thấu nghi ngờ của Dương Lam: "Tôi cũng biết mình không có bản lĩnh thuyết
phục cô chủ, chẳng qua cho tôi có chút tiền mua được hai người y tá, để người
đó hỗ trợ cô chủ trốn đến đây mà thôi."
"Trốn?!" Dương Lam nhạy bén nắm giữ chữ này, đột nhiên kinh ngạc: "Vì sao
phải dùng chữ trốn?"
Chu Khánh Phúc không hề mở miệng, đảo mắt nhìn về phía Thẩm Như.
Người sau càng khóc nức nở hơn, dường như mình bị uất ức ngập trời.
Trong lòng Dương Lam hoảng hốt, run rẩy dùng tay lau nước mắt thay cô ta: "A
Như, nói cho mẹ biết rốt cuộc đã xảy chuyện gì?"
"Mẹ, không phải con không trả lời điện thoại và tin nhắn của mẹ, mà căn bản
không dám trả lời. Mặc dù biết mẹ tới đó nhưng con cũng chỉ có thể giả vờ điên
điên khùng khùng thôi, nếu không con sẽ chết! Thật sự sẽ chết!"
Thẩm Như nói liên tiếp hai chữ "Chết" làm Dương Lam hãi hùng khiếp vía:
"Không sợ, không sợ, không sao đâu... Nói cho mẹ nghe ai muốn con chết? Ai
lại tàn nhẫn độc ác, vô pháp vô thiên như vậy?"
"Thẩm Loan! Là nó hại chết em gái, rồi lại giết chết ba, con đều thấy hết cả rồi,
nếu không giả điên thì căn bản sẽ không sống đến hôm nay... Mẹ, con rất sợ hãi,
nằm mơ lúc nào cũng đều thấy Thẩm Loan cầm dao..."
Trong lòng Dương Lam rỉ máu: "Thật, sự, là, nó, sao?" Gằn từng chữ một.
Thẩm Như điên cuồng gật đầu: "Con tận mắt nhìn thấy..."
Nhưng lại không nói tới chuyện Thẩm Xuân Giang "Treo đầu dê bán thịt chó"
và Thẩm Yên "Giấu trời qua biển", cùng với chuyện bản thân "bán đứng ba
mình".
Dù sao tất cả nồi đều đổ lên trên người Thẩm Loan.
Cô ta, Thẩm Yên, Thẩm Xuân Giang toàn bộ đều vô tội.
Nhưng Dương Lam vẫn tin, Thẩm Yên chết, Thẩm Như điên, còn Thẩm Khiêm
bị thương, ba đứa con của bà ta vì Thẩm Loan mới rơi vào kết cục thảm thương
như bây giờ.
"Thẩm, Loan —" nghiến răng nghiến lợi, cả người run rẩy.
Trước khi tới Nghiêm Khác đã điều tra mấy chuyện ân oán này, cũng có chút
quen tai với tên "Thẩm Loan" này, nhưng cũng không quá để tâm.
Mỗi ngày ông ta phải gặp nhiều người, xử lý nhiều chuyện như vậy, ngay cả nhà
họ Thẩm đứng đầu "Tứ đại hào môn của Ninh Thành" cũng chưa từng để vào
mắt, thì sao có thể chú ý tới một đứa con gái riêng có chút tâm cơ được.
Không sai, trong suy nghĩ của Nghiêm Khác, Thẩm Loan cũng chỉ là "Có chút
tâm cơ" mà thôi.
Dương Lam hận cô tận xương nhưng lại không làm gì được, nhưng người đàn
ông lại, giết chết Thẩm Loan cũng dễ dàng như nghiền chết một con con kiến.
Nhưng ông ta sẽ không làm như vậy.
Thứ nhất, nghiền chết con kiến không khó, nhưng làm bẩn giày lại không có lời.
Thứ hai, ông ta còn phải cảm ơn Thẩm Loan, nếu không có cô thì Thẩm Xuân
Giang sẽ kéo dài hơi tàn thêm một thời gian, vậy Dương Lam sẽ không dễ dàng
đồng ý đến Kinh Bình với ông ta như vậy.
Cuối cùng, nếu Ninh Thành không có Thẩm Loan, Dương Lam còn muốn rời đi
sao?
Cho nên, mặc dù ông ta có cách đối phó Thẩm Loan, nhưng dưới nhu tình dịu
dàng của Dương Lam nhưng cũng chưa bao giờ đống ý ra tay giúp đỡ bà ta.
Một người sống, tất nhiên có giá trị tồn tại với ông ta.
Vừa lúc Thẩm Loan bằng cách nào đó đã làm thỏa mãn suy của Nghiêm Khác,
bởi vậy, ông ta cũng sẽ để ý giơ cao đánh khẽ, cho cô một con ngựa.
"Được rồi, tức giận hại cơ thể." Nghiêm Khác duỗi tay ôm bà ta vào trong ngực,
cánh tay dài vắt ngang khoanh vai Dương Lam lại.
Mà động tác này không biết cố ý hay là vô tình, vậy mà lại khiến cho Dương
Lam đứng thẳng, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.
Thấy được sự mạnh mẽ của người đàn ông, trong lòng Dương Lam hơi rùng
mình, thuận theo lau sạch khóe mắt ướt át, không hề khóc sướt mướt nữa mà trở
nên bình tĩnh.
Mà lúc này Thẩm Như mới chú ý tới bên cạnh mẹ mình có thêm một người đàn
ông cao lớn anh tuấn.
Nhìn bề ngoài thì không thể phân biệt được tuổi, bởi vì trên khuôn mặt anh tuấn
kia tràn ngập vẻ thâm trầm và bình tĩnh không hợp tuổi, đặc biệt cặp mắt kia
giống như đang nhìn thấu vạn vật, trải qua vô số chuyện, chỉ liếc mắt một cái đã
làm người ta sợ hãi, không dám nhìn gần.
"Ông ấy..."
"Đây là chú Nghiêm của con." Vừa mới mở miệng câu đầu tiên thì Dương Lam
đã cắt ngang cô ta, thoát khỏi cái ôm của Nghiêm Khác, cầm tay Thẩm Như,
cũng rất dùng sức.
Suy nghĩ Thẩm Như lưu chuyển, lại kết hợp với ám chỉ rõ ràng trên tay, thì còn
có gì mà không hiểu nữa?
Sau khi Thẩm Xuân Giang chết chưa đến một tháng, Dương Lam đã nhanh
chóng tìm một nhà tiếp theo.
Hơn nữa người đàn ông này vừa nhìn đã biết không đơn giản, cho dù khí chất,
hay là thần thái, đều hơn xa Thẩm Xuân Giang không biết bao nhiêu lần.
Thẩm Như chỉ mới thấy khí thế cường giả này trên người của một người—
Quyền Hãn Đình!
"...Chú Nghiêm." Cô ta rũ mắt, thấp giọng mở miệng.
Một tiếng này xem như cam chịu quan hệ giữa ông ta và Dương Lam.
Sắc mặt Nghiêm Khác hơi hoãn lại, hiếm khi nở nụ cười, tuy rằng không thấy
được có bao nhiêu nhiệt tình, nhưng cũng tuyệt đối không thất lễ.
Chỉ là cái nhếch miệng bên khóe môi nhưng trong mắt người thân quen cũng
được xem là hiếm thấy.
Gia chủ đã phá lệ quá nhiều lần vì người phụ nữ họ Dương này rồi, chẳng lẽ
thật sự đúng với câu "Hoa nhà không xinh đẹp bằng hoa dại"?
Thịt ở trong nhà có ngon hay không cũng không sao cả, nhưng cứt ở bên ngoài
chưa thấy qua nhưng cũng cảm thấy thơm.
Dương Lam: "Chúng ta đến Kinh Bình thì sẽ cảm thấy trời xa đất lạ, sau này
phải nhờ chú Nghiêm của con nhiều đấy."
Thẩm Như nghe hiểu, hít sâu, tới gần Nghiêm Khác nửa bước, đây là động tác
tỏ rõ sự thân thiết: "Vậy... làm phiền chú Nghiêm rồi."
"Nên làm mà." Không hổ là hai mẹ con, đều thức thời nhau.
Cốc cốc cốc—
Có người gõ cửa.
"Vào đi."
Vệ sĩ áo đen đi vào: "Tiên sinh, sắp chuẩn bị bay rồi."
Một chiếc máy bay tư nhân xẹt qua không trung rồi bay về phương bắc, đối với
mọi người đang vội vã trong sân bay mà nói thì rất bình thường, thậm chí cũng
sẽ không có nào người chú ý đến, nhưng đối với một số người thì đó lại đại diện
cho sự bắt đầu mới và hành trình mới.
Dương Lam nghiêng đầu, tầm mắt xuyên qua cửa sổ, từ từ nhìn về phía xa xăm
—
Bà ta đã từng vừa lòng với tình huống hiện tại, một lòng cho rằng ngồi vững
trên ghế "Bà Thẩm" là có thể hưởng vinh hoa cả đời, phú quý đến chết.
Thẩm Loan xuất hiện đã đánh đòn cảnh cáo cho bà ta, một roi còn chưa đủ, cuối
cùng còn đánh cho bà ta mình đầy thương tích.
Hiện giờ, bà ta chỉ có thể bắt đầu lại tất cả.
Dương Lam lúc trước đã chết, còn Dương Lam hiện tại sớm đã thay xương đổi
xác.
Nếu... bà ta có thể sống sót ở nơi ăn thịt người không nhả xương như Kinh
Bình, vậy thì tương lai sẽ có một ngày, bà ta sẽ trả cho Thẩm Loan những gì
mình đã gặp phải!
Toàn bộ!
...
Sơn trang Đông Li, phòng làm việc.
Không gian to lớn nhưng lại bởi vì quá mức an tĩnh mà có thể nghe được tiếng
hít thở của từng người.
Sở Ngộ Giang khoanh tay đứng dậy, rũ mắt.
Sau khi Thẩm Loan ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, khuôn mặt luôn trầm tĩnh
mang theo một tia ẩn nhẫn giống như ngọn núi lửa đang bị áp chế, phía trên còn
có sông băng bao trùm lên.
Cuối cùng—
Sau khi trầm mặc thật lâu, tầng ẩn nhẫn bên ngoài này rốt cuộc cũng xuất hiện
vết rách, cuối cùng không giữ được nên hoàn toàn sụp đổ.
Rầm —
Tất cả tài liệu trên bàn bị Thẩm Loan làm rơi xuống, cô tựa người điên, nhưng
cũng giống như người đàn bà đanh đá.
Chỉ có Sở Ngộ Giang nhìn mà chua xót, bởi vì anh ta hiểu được sự lo lắng khi
không có chỗ giải tỏa của cô.