Quyền Hãn Đình gặp nạn vì sao không nói?
Nhìn bề ngoài thì như lời anh nói, không muốn làm cô lo lắng.
Nhưng đào sâu thêm, vì sao lại không muốn làm cô lo lắng?
Bởi vì —
Trong tiềm thức người đàn ôngnày, anh cảm thấy Thẩm Loan không chấp nhận
được.
"Nói đến cùng, anh chưa bao giờ tin em." Cô nhếch khóe miệng, cười nhạt.
Quyền Hãn Đình há miệng không biết nói gì, muốn nói nhưng lại không thể
phát ra câu nào.
Anh tin cô sao?
Đáp án là chắc chắn —
Anh thật sự tin, sự trung thủy của cô, tin cô thật tâm yêu mình sâu sắc.
Chính vì vậy mà Quyền Hãn Đình mới tìm mọi cách, dốc hết sức mà gạt Thẩm
Loan ngoài vòng nguy hiểm, không để cô phải chịu chút mưa gió nào, tất nhiên
cũng bao gồm cả sự nguy hiểm mà bản thân anh có thể gây ra cho cô.
Anh coi cô như một đóa hoa xinh đẹp cần được chở che, hận không thể cung
cấp cho cô tất cả dinh dưỡng tốt nhất trên đời, ngắm cô vươn cành duỗi lá,
nhưng anh đã quên một điều, một điều rất quan trọng —
Loan Loan của anh, không chỉ có cái đầu thông minh, tư duy kín kẽ mà còn có
một trái tim cứng rắn.
Cô không phải chỉ là một đóa hoa xinh đẹp, cũng không phải cây dây leo cần
chỗ bám, mà là —
Một cây đại thụ có thể đứng sóng vai cùng anh, cùng gánh mưa gió phong ba!
Sự che chở của anh với cô không khác gì sự khinh thường, cũng khiến cô tổn
thương.
"Anh hiểu, anh hiểu chứ..."
Thẩm Loan thấy được sự nặng nề và suy nghĩ trong mắt anh, điếu thuốc trong
tay không biết đã cháy hết từ bao giờ, suýt chút nữa đốt vào ngón tay, Quyền
Hãn Đình duỗi tay dập lửa, bóp nát đầu thuốc.
Như không biết nóng, không biết đau là gì.
Thẩm Loan nhíu mày, theo bản năng thấy lo lắng, cho đến khi cô hồi tỉnh lại
muốn thu lại sự đau lòng đó nhưng đã bị người đàn ông nhìn thấy hết rồi.
Quyền Hãn Đình cười —
"Em lo lắng cho anh, cũng giống như anh không tự chủ được lo lắng cho em
vậy - theo thói quen muốn đối phương được hưởng những điều tốt đẹp nhất mà
lại bỏ qua cảm nhận của chính mình."
Đây là bản năng khi yêu một người.
"Có điều thứ duy nhất không ổn chính là đồ anh đưa chưa nhận được sự cho
phép của em, ép em phải nhận, bắt em phải lấy, nhưng em lại không phải người
không có chủ kiến, không quen bị người khác sắp xếp cho."
Đã nói đến mức này, Thẩm Loan tin anh đã thật sự hiểu, nhưng —
"Anh đã biết vậy, vì sao còn..."
"Loan Loan" Anh nặng nề mở miệng, sự hỗn loạn như có như không thở dài:
"Người đàn ông nào cũng hy vọng bản thân có thể trở thành ô che chở cho
người phụ nữ mình yêu, có thể mở ra cho cô ấy một bầu trời riêng, anh cũng
không ngoại lệ, thậm chí suy nghĩ này còn mãnh liệt hơn người bình thường."
Quyền Hãn Đình trong hoàn cảnh gì, đại biểu cho thế lực gì, bối cảnh gia đình
như thế nào, tất cả những điều này đồng nghĩa với việc anh sẽ phải đối mặt với
những nguy hiểm và biến số mà người bình thường ít phải trải qua, có những cơ
hội và tính khiêu chiến hơn so với người bình thường.
Thẩm Loan là người anh yêu, yêu quá sâu sắc nên sẽ bị uy hiếp.
Phản ứng đầu tiên tất nhiên là tăng cường bảo vệ, nhưng hôm nay Thẩm Loan
lại dùng đôi mắt kiên định và cố chấp nói cho anh biết, thật ra còn một phương
thức khác —
Để điểm uy hiếp này trải qua phong sương mài giũa, mưa to gió lớn nhiều lần,
từng chút từng chút một trở nên lớn mạnh thêm, cuối cùng cứng rắn kiên định
đến mức không chịu uy hiếp, mà trở thành cánh tay mạnh nhất của anh.
Bốn mắt nhìn nhau, sự dịu dàng và thương tiếc trong mắt Quyền Hãn Đình như
muốn tràn đầy: "Nghĩ kỹ rồi sao? Em sẽ rất mệt, rất vất vả, có lẽ phải chịu nguy
hiểm đến tính mạng."
Thẩm Loan nhướng mày, khóe môi cong lên, chỉ là nét cười lần này của cô
chạm vào đáy mắt: "Sao, anh xem thường em?"
Người đàn ông cười khổ: "Làm sao dám?"
Bỗng chốc, nụ cười của người phụ nữ biến mất, yên lặng đáng giá anh từ đầu
đến chân: "... Bị thương ở đâu?"
Quyền Hãn Đình cứng người.
"Đừng nghĩ đến chuyện tìm đại một lý do qua loa lấy lệ, em muốn nghe lời thật
lòng!"
Anh bất đắc dĩ: "...Thời tiết khắc nghiệt ở đảo nóng khiến hàn khí khó khăn lắm
mới áp chế được nhờ dùng thuốc trong cơ thể anh lại chuyển động lần nữa,
cũng may Lăng Vân đã liên lạc với bên Chiếm Ngao, bên đó nhanh chóng phái
người tới đảo chi viện, nhưng lúc ấy anh đã lâm vào hôn mê, cho đến ba ngày
trước mới tỉnh lại."
Đây cũng là lý do vì sao tin tức mà Thẩm Loan để Sở Ngộ Giang gửi đi như đá
chìm xuống đáy biển.
Trước khi Quyền Hãn Đình bất tỉnh nhân sự, lâm hôn mê, đã chính miệng hạ
lệnh phong tỏa tin tức, dưới tình huống như vậy, ai dám hồi đáp lại Thẩm Loan?
Đừng nói những người ở Chiếm Ngao, ngay cả Lăng Vân cũng không thể tự
tiện làm chủ.
Thẩm Loan nhấp môi, tiến lên một bước, chủ động dựa vào lòng người đàn ông.
Vừa rồi lùi lại là cô, bây giờ chủ động lại gần cũng là cô.
Trái tim Quyền Hãn Đình vừa đau vừa trướng, đặc biệt là động tác rất cẩn thận
và ánh mắt lo lắng đau lòng của cô, rõ ràng đã từng chịu vô số nhưng vết
thương lớn lớn bé bé, hàn khí phát tác cũng không phải một lần hai lần, nhưng
chưa bao giờ như bây giờ, khiến anh tự trách khó chịu.
Loại cảm giác này, tựa như người lớn trong nhà kỳ vọng vào đứa con, tủi thân,
lại áy náy.
"Bác sĩ nói thế nào?" Thẩm Loan rũ mắt che đi sự chua xót trong mắt, và những
giọt lệ đau lòng.
Cô biết, Quyền Hãn Đình không muốn thấy cô khóc.
Nước mắt sẽ chỉ khiến anh càng khó chịu.
"Đã ổn lại rồi." Bốn chữ, nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trong đó chất chứa bao
nguy hiểm và gian nan chỉ anh mới biết.
Thẩm Loan cũng chỉ có thể đoán mò.
Gặng hỏi cũng vô dụng, bởi vì cô biết anh sẽ chỉ nói ra những chuyện thiên hạ
vô lo, an hưởng thái bình.
Điều này không liên quan gì đến chuyện tín nhiệm hay không, mà Quyền Hãn
Đình thật sự không cảm thấy có gì phải suy nghĩ.
Sống sống chết chết, đứng ở độ cao như ngày hôm nay, anh sớm đã coi thường
điều đó, nếu không có thêm Thẩm Loan sinh mạng duy nhất ngoài ý muốn này,
Quyền Hãn Đình nghĩ, có lẽ anh vẫn còn liếm máu trên lưỡi dao, không biết sợ
là gì...