Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 824

Lời Phật dạy: Vì yêu mà sinh ra ưu sầu, vì yêu mà sinh ra sợ hãi.

Bởi vì yêu cô mà Lục gia luôn không sợ trời không sợ đất bắt đầu sợ chết.

Đã từng "Giết được trăm triệu người, mới là vua của bậc đế vương", bây giờ lại

chỉ mong "Năm tháng tĩnh lặng, thế giới không âu lo."

"Yên tâm, cho dù không vì em thì anh cũng sẽ nghĩ hết mọi cách để sống sót."

Thẩm Loan dựa vào trước ngực anh, nhẹ ừm một tiếng.

"Cho nên." Yết hầu nhẹ chuyển động, Quyền Hãn Đình: "Có thể tha thứ cho anh

không?"

"Lần sau còn dám lừa dối em không?"

Lập tức lắc đầu, anh làm sao dám nữa chứ...

Quyền Hãn Đình: "Em muốn biết gì, anh sẽ nói hết cho em."

Thẩm Loan vừa lòng mà cười: "Được, em tha thứ cho anh..."

Lục gia còn chưa kịp lộ ra vui sướng, thì giây tiếp theo đã phải trở về địa ngục



"Nhưng phạm sai lầm thì không thể không phạt."

"?"

"Phòng đã quét dọn rồi, chăn nệm cũng đổi mới tất cả rồi, cho nên làm phiền

Lục gia tạm chấp nhận ở phòng cho khách một đêm."

Quyền Hãn Đình: "?!"

Quần anh cũng đã chuẩn bị cởi rồi, vậy mà kết quả lại vậy sao?

Mười lăm phút sau, cửa của phòng cho khách đóng đã lâu bị đẩy ra từ bên

ngoài, Quyền Hãn Đình cười khổ đi vào.

Lạch cạch —

Thoáng chốc ánh đèn sáng trưng.

Quả nhiên như lời Thẩm Loan nói, phòng được quét dọn thật sự rất sạch sẽ, cửa

sổ mở một nửa để thông gió, chăn nệm trên giường còn thoáng nghe thấy mùi

thơm của nước giặt quần áo tản ra.

Chậc...

Đã chuẩn bị xong cả rồi, chờ anh vào ở đây sao?

Không chống cự không cần thiết nữa, Quyền Hãn Đình lấy áo ngủ từ phòng ngủ

chính đi vào phòng tắm.

Rất nhanh đã truyền đến tiếng nước ào ào.

Mười phút sau, Quyền Hãn Đình tắm xong bọc lấy hơi nước đi đến mép

giường, xốc chăn lên ngồi trên đầu giường.

Dưới ánh đèn vàng chói lọi, mặt mày người đàn ông thâm trầm, như đang suy

tư gì đó.

Bỗng chốc, bên môi gợi lên một nụ cười nhạt, giống như mặt hồ đóng băng

thoáng chốc gợn sóng, tất cả lạnh lẽo lập tức biến mất không còn dấu vết.

Đêm nay, cửa phòng ngủ chính không khóa, phòng cho khách cũng rất bình

tĩnh.

Quyền Hãn Đình ngoan ngoãn đến kỳ lạ, mặc dù Thẩm Loan cho ngủ trong

phòng cho khách, nhưng anh cũng chưa từng chơi xấu dây dưa.

Nửa đêm, Lăng Vân lên uống nước.

Cầm ly không đi xuống phòng khách, phát hiện một bóng hình quen thuộc bên

cạnh máy lọc nước, dưới chân anh ta thoáng sững lại—

"Gia?"

Quyền Hãn Đình nghiêng đầu nhìn về phía anh ta, rồi đảo qua ly pha lê trong

tay Lăng Vân, sau đó cầm lấy cái ly đã đầy nước của mình lùi nửa bước,

nhường vị trí cho anh ta.

Lăng Vân hốt hoảng tiến lên, lấy nước, sau đó mơ mơ màng cùng Quyền Hãn

Đình lên lầu.

Phòng cho khách bên trái, phòng ngủ chính ở bên phải.

Lúc vốn nên chia tay, Lăng Vân lại ngạc nhiên phát hiện Quyền Hãn Đình vậy

mà lại rẽ cùng phía với cậu ta.

Ơ!

"Gia, ngài... Có phải đi nhầm không?"

Ánh mắt Quyền Hãn Đình u ám thâm thúy nhẹ nhàng nhìn cậu ta một cái.

Lăng Vân chỉ cảm thấy một hơi khí lạnh ập vào trước mặt.

Cũng may loại cảm giác hít thở không thông này cũng không kéo dài liên tục,

bởi vì Quyền Hãn Đình lập tức lướt qua cậu ta, sau đó đi rồi...

Nhưng mà, lại đi về phía bên trái.

Lăng Vân đứng trước cửa cầu thang, vẻ mặt mờ mịt, cho đến khi... Tận mắt

nhìn thấy Quyền Hãn Đình đẩy cửa đi vào phòng cho khách ở cách vách cậu ta.

Lập tức khuôn mặt bừng tỉnh đại ngộ.

Gia bị đuổi ra ngoài, chỉ có thể cực kỳ đáng thương mà ngủ trong phòng cho

khách thôi.

Lăng Vân nhịn không được nhìn về phía phòng ngủ chính bên phải, sau đó

trong lòng yên lặng nói một câu với Thẩm Loan — Trâu bò!

Ngày hôm sau, Lăng Vân được đồng hồ sinh học đánh thức đúng giờ.

Rửa mặt xong, 7 giờ rưỡi, xuống lầu ăn bữa sáng.

Lúc mở cửa lại lập tức đụng phải Quyền Hãn Đình, cả người cậu ta cứng đờ,

sững sờ ở cửa: "Gia?"

Thật cẩn thận, giọng nói hơi thăm dò.

"Ừ, tối hôm qua ngủ đươc không?"

"Cũng, cũng được..." Lăng Vân như gặp quỷ nhìn chằm chằm anh, không

ngừng nuốt nước miếng.

Quyền Hãn Đình nắm tay, khụ hai tiếng: "Tiểu Vân, cái gì nên nói,cái gì không

nên nói, cậu theo tôi lâu như vậy rồi hẳn là trong lòng biết nhỉ?"

A?

Mờ mịt luống cuống.

Khóe miệng Quyền Hãn Đình giật giật, cắn răng nhắc nhở: "Tối hôm qua —"

Lăng Vân tương đối trầm mặc, nhưng cũng không có nghĩa rằng anh ta ngốc,

lập tức gật đầu: "Tôi biết rồi, ngài yên tâm, tôi sẽ không nói gì cả đâu!"

Trong mắt Quyền Hãn Đình hiện lên vẻ vừa lòng, còn duỗi tay sờ sờ cái đầu cắt

moi của cậu ta: "Bé ngoan..."

Lăng Vân: "?" Tôi đã trưởng thành rồi.

...

Thẩm Loan đến phòng ăn sau Quyền Hãn Đình một bước.

Lúc đó, Lolita đã bưng bữa sáng rất phong phú lên bàn, sau đó cười chào hỏi

với cô.

Tâm trạng của Thẩm Loan rất tốt đáp lại cô ấy một câu, sau đó kéo ghế ngồi

xuống, nhưng không phải vị trí cô thường ngồi mà đối diện với Quyền Hãn

Đình, vừa nhấc mắt là có thể nhìn thấy lẫn nhau, nhưng ở giữa lại cách một cái

bàn ăn.

Sắc mặt người đàn ông lập tức đen sì.

Lăng Vân cũng cảm giác được, ánh mắt thoáng nhìn anh một cái, sau đó tiếng

hút mì sợi cũng lập tức nhỏ hơn không ít.

Nhưng Thẩm Loan lại không hề cảm nhận được, bưng cốc sữa bò vui vẻ thoải

mái đưa vào miệng nhỏ.

Hương vị đậm đà, vị thơm ngon giữ mãi trong miệng.

Cứ như vậy, cô ăn hết một cái sandwich dưới cái nhìn chăm chú nặng nề của

Quyền Hãn Đình.

Lăng Vân thực sự đổ mồ hôi lạnh thay cô.

Nhưng nghĩ lại, gia tức giận với ai cũng không thể tức giận với cô, cho nên...

Làm đi.

Hồ Chí Bắc trở về ngay sau Quyền Hãn Đình, cũng thấy được bầu không khí kì

lạ giữa Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan, đảo mắt lại thấy dáng vẻ giữ kín như

bưng của Lăng Vân, lập tức hứng thú tăng vọt.

"Tôi nói này lão Lục, tối hôm qua ngủ ngon chứ?"

"....Ừm" Tích chữ như vàng.

Nhìn khuôn mặt nhưng không hề nhìn được gì.

Hồ Chí Bắc không thấy hỏi được mô tê gì, nên đổi đầu súng nhắm ngay vào

Thẩm Loan: "Khụ khụ... em dâu này, tối hôm qua em..."

"Cảm ơn đã quan tâm," Thẩm Loan không đợi anh ta nói xong, hơi hơi mỉm

cười: "Vừa ngủ đã đến hừng đông, tốt đến không thể tốt hơn."
Bình Luận (0)
Comment