Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 832

Ánh mắt rơi xuống bình nước hoa trong tay cô, ý cười trong mắt người đàn ông

càng sâu hơn: "Em còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của anh đâu - ngửi ra mùi gì

không?"

"Thơm."

Khóe miệng Lục gia giật giật: "... Nghiêm túc chút nào."

"Nhìn em không giống như đang nghiêm túc sao?" Thẩm Loan dán tay lại gần

rổi ngửi đi ngửi lại lần nữa, mùi mê hoặc của hoa hồng xen lẫn với mùi cồn kích

thích, giống như giây tiếp theo sẽ mê hoặc người ta choáng váng.

Cô đã từng dùng rất nhiều nước hoa, nhưng không có một lọ nào có mùi thơm

nồng nàn đến thế, chỉ ngửi mùi là có thể khiến người ta liên tưởng đến đỉnh núi

nguy nga, đến những dòng sông sâu kín, rồi đến hương thơm từ cỏ cây, sau đó

lại thoang thoảng mùi hoa hồng tinh tế, vừa mâu thuẫn lại hài hòa đến kì lạ.

"Thơm p chẳng lẽ không phải là lời đánh giá cao nhất với nước hoa à."

Quyền Hãn Đình bừng tỉnh, sau đó thấp giọng bật cười cộng hưởng với lồng

ngực đang chấn động, từ tính lại dễ nghe: "Không sai, đúng là như vậy."

Thẩm Loan cong môi, rũ mắt nhìn thân bình, chất lỏng màu tím nhạt vốn nhạt

nhẽo bỗng biến ảo thành cực kỳ tinh xảo, mang theo vài phần cao quý xa xỉ.

"Lấy ở đâu thế?" Cô hỏi.

"Em nói xem?" Cười như không cười.

"Đặt làm à? Nhãn hiệu nào thế?"

Người đàn ông cười thần bí, dưới cái nhìn chăm chú của cô chậm rãi lắc đầu.

"Không phải đặt làm..." Thẩm Loan nhướng mày: "Chẳng lẽ tự anh điều chế

sao?"

Cô cũng chỉ thuận miệng nói thôi, nếu điều nước hoa thật sự đơn giản như vậy,

thì những nhà điều chế nước hoa cũng sẽ không bị các nhãn hiệu lớn nổi tiếng

bao bọc như bảo bối thế đâu.

Theo cô được biết, những nhà điều chế nước hoa chân chính lúc ký hợp đồng

thì trên hợp đồng sẽ có văn bản quy định rõ ràng không thể dùng thân phận thật

của mình xuất hiện công khai trước mặt công chúng, nếu không sẽ phải bồi

thường một số tiền rất lớn.

Không ngờ Quyền Hãn Đình lại gật gật đầu, hỏi ngược lại cô: "Tay nghề của gia

như thế nào?"

Thẩm Loan lộ ra kinh ngạc: "Thật sự là anh điều chế à?"

Anh ưỡn ngực, khuôn mặt mỉm cười: "Bây giờ mới biết người đàn ông của em

giỏi giang thế nào, có phải quá muộn rồi không?"

Đẹp trai, đánh nhau giỏi, biết chơi quyền anh, có tiền, có sự nghiệp, có cơ bụng,

có thể nói lời ngọt ngào, còn có thể điều chế nước hoa.

Hoàn mỹ!

Thẩm Loan nhìn vẻ mặt ưu việt, ngạo kiều khoe khoang của người đàn ông

trong gương, nhoẻn miệng cười: "Không muộn đâu."

Bốn mắt nhìn nhau, Quyền Hãn Đình hơi ngơ ngẩn.

Cô tiếp tục mở miệng: "Trà ngon càng uống càng thơm, sách hay càng đọc càng

xuất sắc, còn về người thì... Hiểu biết càng sâu càng biết nội hàm."

Quyền Hãn Đình cúi người ép sát đến bên tai cô, nhìn hai người giao nhau trong

gương, khóe môi kéo ra một nụ cười nhẹ: "Không sai, chúng ta có cả đời mà."

Cho dù chậm hơn cũng không tính là muộn.

Thẩm Loan rút nút bình, lắc lắc nhẹ nhàng trong không khí một cái, mùi hương

nồng nàn mãnh liệt lan tràn cả căn phòng, thơm ngát: "Tên nó là gì?"

"Hoa hồng hùng sư."

"... Một bộ phim sao?"

"Rose&Lion" — Năm đó, Dạ Cô Tinh tiến quân vào làng điện ảnh Hollywood,

đây cũng là bộ phim giúp bà lấy được vòng nguyệt quế của giải "Ảnh hậu

Oscar", lúc đó trên thế giới không ai không biết biệt danh Athena·Ye.

Thẩm Loan đã từng xem rồi, nhưng đó chẳng qua chỉ là chuyện của đời trước.

Ký ức đã quá mức xa xăm, rất nhiều chi tiết đã phai màu, cô chỉ mơ hồ nhớ rõ

nữ chính là một sát thủ, mà nam chính cũng không đơn giản.

Sau một cuộc tình cờ gặp gỡ, hai người an ủi nhau một đêm, sau đó ai đi đường

nấy, nhưng không ai ngờ rằng người đàn ông kia sẽ trở thành đối tượng trong

nhiệm vụ của cô.

Phát triển theo mạch truyện, nam nữ chính không ngừng giao đấu, hai người

mạnh mẽ va chạm nhau nảy lửanhưng lại rất nguy hiểm.

Cô là bông hoa hồng có gai.

Anh là một con sư tử đang nhẹ nhàng thưởng thức hương hoa hồng.

Tựa như bình nước hoa này, yêu đậm sâu nhưng thảm thiết, đến chết cũng

không hối hận.

"Năm đó, bà ngoại anh nhận diễn bộ phim này là vì tình yêu của nam nữ chính

cực kỳ giống lần gặp gỡ yêu nhau của bà và ông ngoại, xuyên qua mưa bom bão

đạn, trải qua biết bao nhiêu vết thương, cuối cùng nắm tay nhau đến đầu bạc."

Thẩm Loan không chỉ một lần được nghe nói về truyền kỳ ảnh hậu Dạ Cô Tinh,

dù sao cũng là nhân vật công chúng sinh động trên màn hình, nhưng lại biết rất

ít về người đàn ông hô mưa gọi đằng sau kia.

Chủ nhân của Chiếm Ngao, gia chủ nhà họ An, nhân vật đứng trên đỉnh quyền

lực.

"Anh lấy tên là " hoa hồng hùng sư "."

"Cho nên?"

"Chúng ta nhất định phải đầu bạc răng long đấy."

"Hay quá nhỉ! Em đâu có ưu tú như ảnh hậu Dạ Cô Tinh, anh cũng không phải

gia chủ nhà họ An."

Có những truyền kỳ không thể nào sao chép lại được.

Quyền Hãn Đình dường như nhìn thấu cô đang suy nghĩ cái gì: "Vậy thì sáng

tạo truyền kỳ một lần nữa."

"Anh cũng muốn chìm trong mưa bom bão đạn, chấn động lòng người sao?"

Thẩm Loan nửa nói giỡn.

"Anh hy vọng cuộc sống bình thường, bình yên vô sự hơn."

"Vậy sao gọi là truyền kỳ được?"

Quyền Hãn Đình giơ tay ôm cô vào trong lòng ngực, cằm đặt trên vai cô gái,

nhẹ nhàng cúi xuống, vị trí này dường như được đặc biệt chế tạo cho anh, vô

cùng phù hợp.

"Ông ngoại và bà ngoại đứng trên đỉnh quyền thế đỉnh, vậy anh và em có thể

bước lên đỉnh tài phú. Không phải em muốn tự tay lập sự nghiệp của mình sao?

Bằng bản lĩnh của em, chỉ cần tích lũy đủ thời gian, giới kinh doanh trong tương

lai tất nhiên sẽ có một vị trí nhỏ cho em thôi."

Lông mày Thẩm Loan nhẹ chuyển động.

Cô chưa từng nói với anh những chuyện này, vậy mà anh lại có thể một lời nói

toạc ra dã tâm và khát vọng của cô.

"Có khi anh cũng có những tháng ngày bị phú bà bao dưỡng, dựa vào nam sắc

để ăn cơm đấy."

"Phì— đường đường là Lục gia mà chỉ có chút tiền đồ vậy à?"

Anh lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Mỗi người đều muốn không làm mà đòi

có ăn mà, tất nhiên anh cũng không ngoại lệ."

"..."

Đề tài "bao dưỡng" này được kết thúc trong sự trầm mặc của Thẩm Loan.

Người nào đó lại chưa đã thèm.

Thẩm Loan: "..."

"Nói đi, anh điều chế nước hoa thế nào đấy?"

"Học."

"Với ai?"

"Mẹ chồng tương lai của em."

"..."

An An, là đứa con gái nhỏ nhất của Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng.

"Mẹ của anh..." Quyền Hãn Đình không biết nhớ tới chuyện gì, dừng một chút:

"Thôi, sau này gặp mặt em sẽ biết thôi."

Thẩm Loan: "?"

Quyền Hãn Đình buông cô ra, đứng thẳng, sau đó kéo cả người Thẩm Loan từ

trên ghế trang điểm lên, mặt đối mặt, ý cười hơi thu lại: "Gần đây đang bận gì

thế?"

"Anh nói phương diện nào?"

"Minh Đạt, thị trường chứng khoán, còn phía Kinh Bình nữa."

"Chậc, làm gì cũng không trốn khỏi đôi mắt của Quyền Lục gia anh."

"Loan Loan, không phải anh..." Giám thị em.

Còn chưa dứt lời đã bị một ngón tay của cô gái đè cánh môi lại: "Hư! Em biết,

anh không cần giải thích."

Cô vận dụng quan hệ của Huy Đằng, lại để Sở Ngộ Giang truyền đạt ở bên

trong, Quyền Hãn Đình muốn giả câm vờ điếc cũng khó.

Dù sao trên đời này nào có chuyện bị rút lông mà dê không biết?

Quyền Hãn Đình không truy hỏi nguyên nhân cô làm như vậy, tuy rằng trong

đầu lúc đó cũng hiện lên khuôn mặt chán ghét kia của Thẩm Khiêm, nhưng cuối

cùng không nói gì.

Chỉ để lại một câu: "Em cứ yên tâm làm đi, mọi thứ đã có anh."

Đêm đó, Lục gia dựa vào chiêu trò dịu dàng của mình đã được trở về phòng ngủ

chính, ăn no tám phần.

Còn hai phần có thể phát triển thêm.

Ngày hôm sau, 9 giờ mười lăm phút, thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao

dịch, giá cổ phiếu Minh Đạt vẫn ổn định.

Tưởng chừng như cuộc sóng gió "giảm liên tục" một tuần trước chỉ là giấc

mộng, bây giờ tỉnh mộng, mọi chuyện đều trở về hiện thực, bình thường đến

mức không thể bình thường hơn.

Nhưng sự thật lại là, dưới dòng chảy ngầm đang bình tĩnh, lại ấp ủ nguy cơ ở

bên trong.

Thẩm Loan nhìn điện thoại ở bên cạnh, Thẩm Xuân Hàng đã không còn gọi

điện thoại đến nữa, cho nên toàn bộ buổi sáng đều rất yên tĩnh.

Cô cong môi cười, cũng không nóng nảy.

Xuống lầu ăn cơm trưa rồi đi vườn hoa tản bộ tiêu cơm, sau đó ngồi trong đình

hóng gió nửa tiếng, uống xong một chén trà nóng mới về phòng ngủ chính nghỉ

trưa.

Thay quần áo ngủ, lúc nằm xuống chưa đến hai phút, tiếng chuông điện thoại đã

vang lên.

Một dãy số không có tên họ, nhưng lại thuộc vị trí của Kinh Bình.

Thẩm Loan cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhấn xuống.

"Cô Thẩm, đã lâu không gặp, gần đây có tốt không?" Giọng nói trầm thấp của

người đàn ông lộ ra một tia xấu xa.

"Nhờ phúc của cậu Thẩm, cũng không tệ lắm."

"Vậy là tốt rồi, tôi còn tưởng rằng cô sẽ sứt đầu mẻ trán, dù sao một mình cô

kéo mẻ sắt vụn đồng nát như Minh Đạt này, thật sự rất lao lực đấy."

"Tôi đây có phải nên cảm ơn các người đã tự mình biến Minh Đạt thành một

đống sắt vụn không?"

Đầu bên kia sững lại, dường như bị kinh ngạc, giọng điệu rõ ràng hơi khác

thường: "Trong chuyện này có phải có chuyện gì hiểu lầm không? Nếu không

sao cô lại có thể gộp tôi với bọn họ thành một loại chứ?"

Thẩm Loan cười lạnh: "Sinh ra trong ổ quạ, vậy mà lại nói mình không đen, có

thể sao?"

Giọng điệu Thẩm Tục lạnh lẽo, trong giọng nói không thèm che giấu sự chán

ghét: "Đừng đánh đồng tôi với mấy loại đó."

"Nếu anh chán ghét cô ta như vậy, sao lúc trước lúc xuống tay lại không tàn

nhẫn một chút? Để lại một tai họa như thế, đánh chó không thành lại hại tôi bây

giờ bị chó cắn."

"Cô cho rằng tôi không muốn à?! Ai biết mạng nó lớn như vậy, đến thế rồi mà

còn có thể sống sót." Buồn bực khó chịu, nghiến răng nghiến lợi.

Thẩm Loan không nói chuyện, hiển nhiên hơi hoài nghi với lý do thoái thác của

anh ta.

Giữa hai người chỉ gắn bó dựa vào lợi ích, nói câu "tin tưởng" là chuyện không

thể nào.

Nghi ngờ đố kị lẫn nhau mới bình thường.

"... Cho dù cô có tin không, tôi gọi cuộc điện thoại này cũng chỉ là muốn nói

cho cô biết, Thẩm Phi đã nắm tất cả tài nguyên của lão già kia trong tay rồi,

chuẩn bị tập trung hỏa lực để tấn công Minh Đạt, giá cổ phiếu Minh Đạt giảm

xuống mấy ngày hôm trước là do bút tích của cô ta."

"Anh muốn tôi làm thế nào?"

Một người ích kỷ sẽ không vô duyên vô cớ có lương tâm mà gọi điện thoại nhắc

nhở cô.

Thẩm Tục làm như vậy, đơn giản là muốn mượn tay Thẩm Loan để đạt được

mục đích của mình.

"Tâm tư của cô Thẩm đúng là tinh tế, quả nhiên không có gì có thể gạt được

cô."

"Nói chuyện chính." Không kiên nhẫn.

"Giết người chẳng qua chỉ đầu chỉa xuống đất, chuyện này có gì khó? Khó

chính là làm thế nào để người đó đau khổ, ôm hận mà chết thôi."

"Ồ?" Thẩm Loan nhướng mày: "Cậu Thẩm có kiến nghị gì không?"

"Có một câu, gọi là -giết người xuyên tim!"

"Sao lại nói thế?"

Đầu bên kia nặng nề cười, mặc dù cách một cái điện thoại nhưng cũng đủ khiến

người ta không rét mà run: "Thẩm Phi mắt cao hơn đầu, kiêu ngạo tận trong

xương cốt, cả người liệt rồi cũng không chịu chịu thua, không muốn cúi đầu.

Lần này công kích Minh Đạt, nhưng trong mắt nó là lại là trận phải thắng không

hề hồi hộp, nếu cô có thể làm dịu nhuệ khí của cô ta, tốt nhất là làm hao binh

tổn tướng, tôi tin rằng đó sẽ là đả kích còn lớn hơn cả tê liệt."

Thẩm Loan: "Ép điên Thẩm Phi, đồng thời còn có thể thuận tiện khiến cô ta mất

đi sự tin tưởng của Thẩm Xuân Hòa, đây mới là mục đích chính của anh sao?"

"Không sai." Đầu bên kia nói rất dứt khoát, nếu tất cả ác đã lộ ra trước mặt

Thẩm Loan, Thẩm Tục cũng sẽ không để ý cho cô thấy một mặt ác độc hơn của

mình.

Thẩm Loan lạnh lùng cong môi: "Mọi người đều nói độc nhất là lòng dạ đàn bà,

vậy mà cậu Thẩm đây cũng không thua kém chút nào nhỉ."

"Tôi cũng không phủ nhận mình độc ác, sự thật là như thế, nhưng tôi tin một

câu — vật họp theo loài, người họp theo nhóm."

Ý là gộp anh ta và Thẩm Loan thành đồng loại.

Thẩm Loan cũng không phản bác: "Tổn binh hao tướng? Sợ là anh quá để mắt

đến tôi rồi."

"Nếu cô không có năng lực này, vậy giá cổ phiếu Minh Đạt sẽ giảm tụt dốc, căn

bản sẽ không xuất hiện tình huống tăng ổn định như hiện giờ. Cô Thẩm, nếu đã

bắt đầu vậy thì tất nhiên phải đánh một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái,

nếu không số tiền lúc trước cô bỏ vào có thể uổng phí. Chẳng qua..." Nói tới

đây, anh ta chuyển hướng: "Người như cô hẳn là không có khả năng bỏ dở nửa

chừng."

"Lời hay ai cũng nói được, chỉ có lúc dao cắt trên thịt mình mới biết đau thôi."

Thẩm Tục cũng không kiên nhẫn, anh ta vốn không phải người tốt tính: "Thật ra

trong lòng cô đã sớm suy nghĩ làm hay không làm rồi, sẽ không bởi vì vài ba

câu của thôi mà thay đổi quyết định, cô có thể coi như không nhận được cuộc

điện thoại này!"

"Ồ."

Sau đó?

Không có sau đó.

Khóe miệng Thẩm Tục giật giật, thầm mắng cô gái này không có đạo lý, nghĩ

đến mục đích hôm nay của mình, ánh mắt chợt tối sầm lại, hít sâu, giọng nói

chậm hơn ——

"Cô Thẩm cảm thấy tôi chỉ hay nói miệng không dùng hành động thực tế, muốn

trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, phải không?"

"Đúng vậy." Rất dứt khoát.

"..."

Thẩm Tục lại nhịn xuống lần nữa: "Một khi đã như vậy, tôi sẽ tới Ninh Thành

một chuyến, chúng ta gặp mặt, nếu như trong phạm vi năng lực của tôi, cô yêu

cầu tôi làm gì, tôi đều sẽ tận hết sức lực."

Thẩm Loan không nói chuyện, giống như đang suy nghĩ, lại tựa như nghi ngờ.

Đầu bên kia nâng giọng: "Đây là tất cả thành ý mà tôi có thể đưa ra rồi, nếu cô

Thẩm không tin, vậy không có gì để nói nữa."

Nói xong, chuẩn bị cúp máy.

Thẩm Tục cắn răng, do dự thả chậm động tác, rốt cuộc lúc giây cuối cùng cũng

nghe được một tiếng bình tĩnh từ đầu bên kia truyền đến: "Từ từ".

Anh ta thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm thấy mồ hôi lạnh làm ướt lưng, áo

sơ mi nhăn nhăn nhúm dán sát thịt.

Nhưng mà đã đánh cược thắng rồi.

Thẩm Loan thì sao?

À...

Cũng chỉ được như thế mà thôi
Bình Luận (0)
Comment