Ngày hôm sau, Thẩm Tục đi về phía nam đến Ninh Thành, hẹn gặp Thẩm Loan
ở "Phẩm Minh Hiên".
Hai giờ chiều, Thẩm Loan đã tới, được nhân viên phục vụ dẫn đến một phòng
bao.
Thẩm Tục ngồi xếp bằng sau tấm bình phong, trước mặt bày dụng cụ pha trà,
mặc một chiếc áo choàng lụa mềm nhẹ, cổ chữ V, hầu kết lăn nhẹ theo tiếng
cười nhẹ của anh ta.
"Cô Thẩm đã tới? Ngồi đi, khách sáo gì chứ?"
Khi liếc nhìn mái tóc ướt đẫm nước kết hợp với bộ trang phục này, Thẩm Loan
cười.
Vừa ngồi xuống vừa từ từ mở miệng: "Cậu Thẩm thật có hứng thú, nghe nói
đằng sau "Phẩm Minh Hiên" có suối nước nóng, phụ nữ ngâm thì dưỡng nhan
làm đẹp, đàn ông ngâm thì bổ huyết tráng dương, chỉ tiếc, không mở cửa với
người ngoài. Nhà họ Thẩm ở Kinh Bình mặt mũi lớn quá, dù cách xa Ninh
Thành vạn dặm mà cũng mua được."
Thẩm Loan nói không mặn không nhạt.
Nhưng người đàn ông nghe vào tai lại phá lệ vui sướng.
Không phải Thẩm Tục đắc ý vênh váo, mà là "Nhà họ Thẩm ở Kinh Bình" thật
sự nhận nổi lời khen này của cô.
Ninh Thành là cái quái gì chứ? Minh Đạt lại càng là cái thá gì chứ? Ngay cả
Thẩm Loan ở trước mặt quái vật khổng lồ như thế chẳng qua cũng chỉ là một
con kiến hèn mọn.
"Nói quá lời rồi." Tuy nói thế, nhưng nụ cười lại toát ra cảm giác ưu việt.
Cùng một suối nước nóng, tôi có thể ngâm mà cô không thể, đây là sự khác
nhau và chênh lệch.
Vẻ mặt Thẩm Loan bình đạm: "Tôi rất tò mò cậu Thẩm gọi cái gì là "thành ý"?"
Cô nhìn quanh bốn phía, cuối cùng dừng ánh mắt trên gương mặt người đàn
ông: "Ở đâu? Tôi không thấy được."
"Không vội" Thẩm Tục nhấc ấm trà rót vào chén trà trước mặt đầy tám phần,
sau đó đẩy cho Thẩm Loan: "Nếm thử đi?"
Thẩm Loan không nhúc nhích.
"Sao, sợ tôi bỏ thêm gì à?" Nói xong, Thẩm Tục cười, sau đó nâng chung trà
lên, uống một hơi cạn sạch.
Vẻ mặt Thẩm Loan không thay đổi như mặt Phật, không thấy ác nhưng lại
không đủ từ bi, ngược lại lộ ra sự uy nghiêm cao cao tại thượng lạnh thấu
xương.
Cô nhìn Thẩm Tục như nhìn một tên hề đang biểu diễn, đáng tiếc, người sau
không tự biết, lại rót thêm một chén khác đẩy qua.
"Mời." Giơ tay làm động tác mời, giữ nguyên vài giây mới thu tay về.
Nhìn tư thế này, nếu Thẩm Loan không uống chính là không cho anh ta mặt
mũi.
Người phụ nữ cười, gương mặt đang bình thản nhạt nhẽo như được mạ lên một
tầng màu sắc, như băng chảy tuyết tan, mặt trời mới mọc, trong phút chốc nở rộ
ra ánh sáng chói lòe của một bông hoa tuyệt sắc — trong trẻo nhưng không
quyến rũ, trang nghiêm nhưng không lạnh lùng, trong sáng nhưng không quỷ
dị..
Đôi mắt Thẩm Tục sâu hoắm, là ánh mắt của một người đàn ông bình thường
khi nhìn một người phụ nữ xinh đẹp.
Đáng tiếc, giây tiếp theo, câu nói phát ra từ miệng Thẩm Loan như một chậu
nước lạnh tạt thẳng vào đầu anh ta, dập tắt luôn nhiệt huyết dâng trào mắng.
"Nếu đã uống chén kia rồi thì chén này có nên uống nốt không?"
Nụ cười của người đàn ông càng đậm.
Thẩm Loan lại không hề để ý, nói trắng ra: "Chưa nói đến chuyện tôi không có
thói quen uống trà, mà dù có, mà hành động vừa rồi của anh cũng chỉ có thể
chứng minh chén thứ nhất không vấn đề, nhưng chén thứ hai này... ai biết
được?"
"Cô Thẩm trông gà hoá cuốc rồi."
Thẩm Loan không cho là đúng: "Thuyền chạy cẩn thận có thể chạy được vạn
năm, cẩn thận một chút vẫn hơn."
"Cô nghi ngờ tôi bỏ gì vào trong?" Tầm mắt người đàn ông nhìn vào nước trà,
nước trà trong vắt, lá trà chìm dưới đáy, khói trắng quanh quẩn miệng chén, mà
vẻ mặt người đàn ông đã đen sầm, ánh mắt ám trầm, vẻ mặt lạnh lùng.
Thẩm Loan không nói, trước sau không động vào chén trà.
Sau một lúc lâu: "Ha ha..." Nở một nụ cười nhẹ, người đàn ông khôi phục như
thường: "Nếu cô Thẩm không thích uống trà, không sao, để người phục vụ đổi
cái khác."
"Không cần, hôm nay tôi đến không phải để uống nước."
Thẩm Tục: "Cô làm như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy bản thân chiêu đãi không chu
toàn."
"Ồ, vậy tạm thời cảm thấy bản thân chiêu đãi không chu toàn đi."
"..." Rõ ràng đã sắp nổi điên, lại vẫn cứ cố gắng giũ nguyên nụ cười.
Thẩm Loan cảm thấy nghẹn tức thay anh ta.
Nhưng trong nháy mắt, Thẩm Tục lại giống như người không việc gì, má căng
cứng, nhảy mấy chữ từ kẽ răng: "Cũng được... Chúng ta vào vấn đề chính?"
"Cô muốn tôi đối phó với Thẩm Phi thế nào?"
"... Trong tay cô ta nắm không ít tài nguyên, lại có ông cụ chống lưng, nếu cô
chỉ dựa vào mấy chuyện tôm tép này muốn đánh sập cô ta, vậy tôi khuyên cô
nhân lúc còn sớm thu tay đi, bởi vì căn bản không thể nào, có khi trộm gà
không được còn mất thêm nắm thóc, mất nhiều hơn được. Trừ khi..."
Anh ta ngừng lại không nói nữa.
Thẩm Loan đột nhiên giương mắt, truy hỏi: "Trừ cái gì?"
"Cô có thể đập nồi dìm thuyền, đấu đến cùng."
"Thế nào là đập nồi dìm thuyền?"
"Dùng tất cả những gì mình có, thu được kết quả cuối cùng — thắng làm vua
thua làm giặc."
Ánh mắt Thẩm Loan tối sầm lại, chỗ sâu nhất trong đáy mắt xẹt qua tia quỷ
quyệt, nhưng lúc đối phương nhìn qua, đã rút đi sạch sẽ, chỉ chừa lại ánh mắt
suy tư.
"Muốn đối phó Thẩm Phi, nhất định phải nắm được tài nguyên ngang nhau,
nhân mạch không nói, nhưng tài chính không thể kém quá nhiều, ông già nhà
tôi đem tất cả tài sản tích tụ cả đời cho cô con gái bảo bối..." Nói tới đây, Thẩm
Tục cười tự giễu.
"Vậy còn anh?" Thẩm Loan đột nhiên mở miệng.
Người đàn ông ngây người: "Tôi?"
Thẩm Loan đứng lên, đánh giá anh ta từ trên cao xuống: "Tôi dùng toàn bộ để
liều mạng với Thẩm Phi, vậy còn anh? Anh có thể làm gì? Hoặc là đổi cách hỏi
thô tục hơn chút, anh có ích gì?"
Thẩm Tục nhíu mày.
Cô cười rộ lên: "Không phải để tôi xung phong, anh tránh ở sau lưng trai cò
tranh nhau, ngư ông đắc lợi chứ?"
"Tôi giống loại người này sao?" Cười nhạo ra tiếng, quay đầu đi ánh mắt hơi
lóe.
Thẩm Loan: "Lúc anh nói mấy lời này cực giống dáng vẻ của một thằng đểu
không muốn chịu trách nhiệm."
"..."
"Vẫn là câu nói kia, thiên hạ không có chuyện ăn cơm không trả tiền, anh muốn
đạt được mục đích, đầu tiên phải trả giá đã, nhưng trước mắt tôi chưa nhìn thấy
thành ý của anh."
"Hôm nay tôi ngồi đây, chẳng lẽ còn không phải thành ý lớn nhất?"
"Cậu Thẩm, anh cảm thấy bản thân mình nạm vàng hay khảm kim cương? Anh
ngồi đây? Sau đó thì sao? Rót cho tôi chén trà rồi tự cho bản thân đã có công
lao to lớn?"
Ngụ ý, thật sự coi mình là cọng hành sao?
Gương mặt người đàn ông lúc xanh lúc đỏ, ngửa đầu nhìn thẳng vào ánh mắt
nhìn xuống của Thẩm Loan, âm thầm cắn răng: "Được, cô muốn thành ý, tôi
cho cô thành ý lớn nhất —"
Choang!
Chén trà rơi xuống đất vỡ nát.
Giây tiếp theo, cửa phòng mở ra, một đám người mặc đồ đen nhanh chóng hùng
hổ đi vào, lấy thân làm tường, vây Thẩm Loan ở giữa, có mọc cánh cũng khó
thoát.
Một đám người cao lớn thô kệch, khuôn mặt hung thần ác sát.
Thẩm Tục thong thả ung dung đứng lên, thấy thế đôi mắt rất vừa lòng.
Thẩm Loan: "Anh có ý gì?"
"Đây là thành ý của tôi, thấy sao?" Người đàn ông mở đôi tay ra, cười vô cùng
sung sướng.
"Nếu tôi nhớ không lầm, chúng ta là quan hệ hợp tác."
"Sao?" Anh ta nhún vai.
Tầm mắt Thẩm Loan từ từ đảo qua mấy người hung dữ đang vây quanh mình,
khóe môi từ từ nở nụ cười châm chọc: "Đây gọi là hợp tác?"
"Tất nhiên không tính. Cái mà cô gọi là hợp tác chẳng qua chỉ là một bên tình
nguyện, thật sự cho rằng cô có thể dày xéo bất cứ ai sao?" Đáy mắt Thẩm Tục
xẹt qua sư tàn nhẫn.
Khí thếtrước đó bị Thẩm Loan áp chế bây giờ bỗng tăng vọt.
Giống như một sợi dây cao su bị kéo căng hết cỡ nên bị bắn ngược lại.
"Lý do." Thẩm Loan lạnh lùng mở miệng.
"Không biết cô đã nghe qua câu này hay chưa — không có bạn bè mãi mãi, chỉ
có lợi ích là trường tồn."
Thẩm Loan: "Chẳng lẽ chúng ta không phải quan hệ lợi ích?"
"Đã từng là thế."
Cô bừng tỉnh đại ngộ: "Thẩm Phi cho anh cái gì tốt?"
"Chậc chậc." Thẩm Tục bước lên, hai tay chắp ra sau, đứng đối diện Thẩm Loan
sau đám người mặc đồ đen: "Cô rất thông minh, có thể đoán ra nhanh như vậy,
thật sự lợi hại..."
Người phụ nữ không dao động: "Thẩm Phi cho anh cái gì tốt? Thế nhưng có thể
khiến một người ghét cay ghét đắng cô ta quay đầu làm việc dưới trướng cho cô
ta vậy?"
Dưới trướng?
Thẩm Tục nhíu mày: "Chú ý cách dùng từ của cô, chúng tôi là quan hệ hợp tác."
"Cô ta ở Kinh Bình kê gối nằm không cần lo nghĩ, anh tới Ninh Thành làm tay
chân, đây mà gọi là "hợp tác"? Sao tôi cứ có cảm giác anh bị cô ta mắng chửi
như mắng con chó không nghe lời? Anh ra mặt làm việc, không nghĩ tới chuyện
kế hoạch thất bại, sẽ bị phản sát sao?"
"Ha ha ha..." Thẩm Tục như nghe được điều gì ghê gớm, hết sức vui vẻ: "Phản
sát? Cô cảm thấy cô còn cơ hội này sao?"
"Sao lại không?" Thẩm Loan hơi hơi mỉm cười.
Vẻ mặt Thẩm Tục căng cứng: "Cô —"
Không đợi anh ta nói hết, một nhóm người khác vọt vào, tuy cũng mặc đồ đen,
nhưng rõ ràng những người này khí thế mạnh mẽ hơn đám người kia, thậm chí
còn áp đảo.
Bản lĩnh thực sự và làm màu có thể phân biệt ngay bằng mắt thường.
Đám người trước chỉ thể hiện cho oai, đám người sau thực sự đằng đằng sát khí.
Rất nhanh, người của Thẩm Tục bị chế phục, chưa đến ba phút, thậm chí trường
hợp đánh nhau đổ máu cúng không có, trực tiếp nháy mắt hạ gục.
Thẩm Loan cười khẽ, dạo bước đến trước mặt anh ta...