Nếu Thẩm Loan có suy nghĩ muốn trốn tránh thì tất nhiên sẽ không tham gia
mấy trò vui chơi cho du khách.
Lúc này, bản đồ hướng dẫn lộ trình được lấy từ quầy trong Nông Gia Nhạc đã
có tác dụng.
Chỉ cần tránh những chỗ được đánh dấu, đó là những khu vực chưa được khai
phá mà du khách không thường xuyên đến đó.
Thẩm Loan xem qua, địa hình ở đây hay thay đổi, thế núi hiểm trở, lại còn có
nguồn nước ngầm phong phú, hang động lớn bé là những chỗ ẩn nấp tuyệt vời.
Cô phải dùng một buổi sáng mới tìm được một sơn động được che khuất sau
rặng cây, cửa vào quá hẹp nên chỉ có thể chui vào, sau khoảng hai mươi mét,
cửa động mới rộng ra, bên trong dường như thông thoáng hơn.
Động cao khoảng hai mét, được dựng thẳng đứng, liếc mắt một cái có thể thấy
được rất dài, cũng không phải loại hố dài phải kéo dài hẹp ngang như như trong
phim phóng sự thám hiểm, đi thông qua một cửa động dài khác nên cũng không
tối tăm.
Cuối động cuối có một cái khe, ánh sáng từ khe hở chiếu vào, không thể nói
"Sáng ngời", nhưng cũng đủ để nhìn cảnh vây
Có nước ngầm rỉ ra từ các vết nứt trên vách đá, tí tách chảy xuống với tần suất
cố định, nhịp điệu rất vui tai.
Nói tóm lại, cho dù là thân động rộng rãi, hay là phương diện lấy được, đây đều
là lựa chọn tốt nhất.
Trước khi xác định mình sẽ đặt chân đến đây, Thẩm Loan còn kiểm tra trong
động có dấu chân hoặc phân của thú xuất hiện hay không, nếu có thì cho dù ở
đây tốt nhưng cũng không thể ở lại.
Cũng may phát hiện không có, dù sao cửa động quá hẹp, những động vật hình
thể hơi lớn căn bản không thể đi vào được.
Thứ có thể vào đây cũng chỉ có rắn côn trùng chuột kiến, mà đúng lúc Thẩm
Loan đã mua thuốc diệt côn trùng.
Điểm cuối cùng cũng là điểm quan trọng nhất, cửa vào chật hẹp dễ phòng thủ
khó tấn công. Nếu đối phương thật sự tìm tới nơi này, nhờ vào ưu thế của địa
hình, Thẩm Loan ít nhất cũng có thể nắm quyền chủ động.
Cô không quá tốt thì tất nhiên muốn kéo người khác thành đệm lưng, tình
huống xấu nhất thì coi như cá chết lưới rách.
Là một người phụ nữ, cô có bộ ngực mềm mại nhất, nhưng cũng có tâm địa độc
ác nhất.
Sau khi xác định mình sẽ tạm lánh ở đây, Thẩm Loan bò ra khỏi động nhặt củi ở
gần đó làm thành hai bó, sau đó dùng dây leo mềm dẻo buộc lại.
Làm xong mọi thứ này đã là buổi chiều, mặt trời sắp lặn xuống.
Thẩm Loan không có thời gian để cảm tưởng, cũng không có sức lực để buồn
bã, cô cần phải sắp xếp mọi thứ để đi xuống trước khi trời tối
Trở lại cửa hang, cô thắt nhánh dây mây trên ba lô, thắt một nút, sau đó lại trói
chặt một bó củi, rồi thắt một nút nữa, cuối cùng cột chặt bó củi còn lại bằng một
nút.
Đồ đạc thành một chuỗi, xếp hàng gọn gàng.
Đầu khác của dây mây bị Thẩm Loan nắm chặt trong tay, được kéo theo vào
theo lúc Thẩm Loan bò vào.
Cuối cùng, cô chỉ cần chậm rãi kéo đầu dây mây này, đầu bị cột kia tất nhiên
cũng được mở ra.
Bầu trời dần tối, tia sáng tiến vào từ khe hở vách đá cũng càng ngày càng tối.
Lúc tia sáng cuối cùng biến mất, cô cũng đã dựng xong lều vải.
Thật ra cũng không thể coi là lều được, bởi vì rất rẻ tiền, chất liệu không phải là
vải Oxford giữ nhiệt chống lạnh mà là màng plastic, nhẹ mà không có vân,
dường như chỉ cần gió thổi qua sẽ bay, mà cột cũng được làm từ plastic, cực kỳ
nhẹ, dễ gấp.
Tóm lại miễn cưỡng có thể ở lại, nhưng không thể che mưa chắn gió.
Nhưng nhìn tình huống trước mắt, có sơn động bên ngoài rồi thì chất lượng như
vậy đã hoàn toàn đủ rồi.
Dọn dẹp xong lều trại, Thẩm Loan lấy bật lửa và giấy để châm lửa, rất nhanh
trong hang đã có ánh sáng và nhiệt độ
Để ngăn ngọn lửa hao hết oxy khiến cho mình không thể thở được, Thẩm Loan
đặc biệt đưa đống lửa tới gần khe hở của vách đá, để tiện cho trao đổi không
khí.
Làm xong mọi thứ cô mới ôm đầu gối ngồi trước đống lửa, vừa sưởi ấm vừa ăn
cơm.
Bánh quy khô đến mức không ăn nổi, lúc nuốt vào giống như đánh vào yết hầu,
Thẩm Loan đầu tiên bị sặc, sau đó lại nghẹn, nghẹn đến mức hai má đỏ lên:
"Khụ khụ khụ..."
Vụn bánh văng khắp nơi.
Lấy ấm nước bên cạnh uống mạnh hai lần, mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Bánh quy nuốt xuống rồi, nhưng nước lạnh cũng theo yết hầu chảy xuống, làm
cho dạ dày lạnh băng.
Trên mặt Thẩm Loan không lộ ra cảm xúc gì, hai mắt ngơ ngẩn nhìn ngọn lửa
đang cháy.
Cô nhớ tới lúc Quyền Hãn Đình cầm tay dạy cô kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã...
"Sao thế, sợ à?" Giọng nói trầm thấp, khuôn mặt cười như không cười.
Thẩm Loan nhìn miếng thịt sống trước mặt, thật sự không có cách nào đưa vào
trong miệng.
"Em đã học được rất nhiều kỹ năng, nhưng nếu muốn tồn tại trong hoàn cảnh ác
liệt thì vậy không đủ. Em cần có một trái tim mạnh mẽ, cùng với sức lực vượt
mức người thường có thể chấp nhận được, ăn thịt sống chỉ là điều cơ bản nhất,
bởi vì căn bản không cần anh dạy, phải thật sự đặt mình trong hoàn cảnh như
vậy, em phải đói tới cực điểm, thì chẳng sợ đồ khó ăn hay buồn nôn, em nhất
định sẽ ép mình nuốt xuống. Bây giờ em không làm được, không chứng tỏ lúc
ấy làm không được, bản năng muốn sống sẽ khiến em lựa chọn phải thỏa hiệp."
"Cho nên" Ánh mắt người đàn ông đảo qua đĩa thịt sống kia, bên môi nở một nụ
cười nhạt: "Anh không lo lắng chút nào."
Thẩm Loan ghi nhớ không sót một chữ vào trong lòng, nhưng dù sao cũng chưa
từng trải qua nên rất khó để giải thích được, lại không nghĩ rằng vào lúc này tự
mình trải nghiệm.
Cô tự giễu cười, bánh quy khô cũng tốt hơn đĩa thịt sống máu chảy đầm đìa,
không phải sao?
"Nếu có thể, anh hy vọng vĩnh viễn sẽ không có ngày như vậy, nhưng em phải
đồng ý với anh nếu như xảy ra có chuyện ngoài ý muốn, xin em nhất định phải
sống sót, được không?" Quyền Hãn Đình ôm cô vào trong lòng ngực, cằm để
trên đỉnh đầu cô.
Nên Thẩm Loan không nhìn thấy khuôn mặt của anh khi nói lời này, chỉ có thể
cảm nhận hai tay người đàn ông siết chặt hơn.
"Được." Cô nói: "Em sẽ chờ anh."
Ngọn lửa cháy bừng chiếu rọi sườn mặt lạnh nhạt của cô gái, dường như phủ
lên một lớp băng lạnh không thể hòa tan, đột nhiên, đôi mắt đen trong trẻo kia
xuất hiện một tia dịu dàng.
Nhanh đến mức khó có thể nắm giữ, nhìn lại lần thứ hai thì lại phát hiện đôi mắt
kia ngoài vẻ lạnh nhạt ra thì cũng chỉ còn lại băng lạnh.
Cháy xong một bó củi, Thẩm Loan không thêm có thứ hai.
Thứ nhất, cô không biết nhìn từ bên có thể phát hiện được trong hang có ánh
sáng không, để an toàn, sau khi có đủ ấm áp, cô quyết đoán dập tắt đống lửa, để
mọi thứ quay về với bóng tối.
Thứ hai, chừa một bó củi để lo trước khỏi hoạ, nếu ngày mai trời mưa không
nhặt được củi thì sao?
Vậy có phải cô sẽ chết lạnh không?
Thẩm Loan muốn tiếp tục sống thì nhất định phải nghĩ đến từng tình huống sẽ
bất ngờ xảy ra, trước tiên phải chuẩn bị mọi thứ.
Khi tia lửa cuối cùng bị tắt đi, bóng tối bao trùm mọi thứ, duỗi tay cũng không
thấy năm ngón tay!
Không có đèn, thậm chí ngay cả ánh trăng cũng không thể chiếu vào.
Thẩm Loan nằm trong lều trại, cái chăn giữ ấm đi kèm không có chút tác dụng,
cô chỉ có thể cuộn tròn lại để giảm bớt nhiệt lượng xói mòn.
Cô cố ép mình ngủ trước khi nửa đêm, nhiệt độ sau nửa đêm giảm dần, Thẩm
Loan tỉnh dậy vì lạnh nên khó có thể đi vào giấc ngủ nữa.
Dứt khoát bò ra khỏi lều, tập hít đất.
Hít đất xong lại bắt đầu luyện quyền, cơ thể vận động, tay chân phối hợp, trong
đầu không quên được cảnh tượng Quyền Hãn Đình đã từng dạy dỗ cô—
Người đàn ông mồ hôi như mưa, cơ bắp căng ra, lồng ngực ấm áp dán sau lưng
cô, sau đó cầm lấy tay cô đấm một cú dứt khoát xinh đẹp.
"Đúng, nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, nhớ kỹ chưa?"
"Nhớ rồi, không hữu dụng lắm."
"Dạy lại một lần nữa."
"Được."
...
Bên trong một khu rừng.
"Gia, tạm thời không phát hiện được."
Quyền Hãn Đình đứng dưới ánh trăng, khuôn mặt lạnh lùng: "Tiếp tục tìm."
Sở Ngộ Giang chợt rùng mình, trầm giọng nói vâng.
Suốt 24 tiếng không hề chợp mắt, anh như ngựa đứt cương chạy tới đây tìm
kiếm, bị ánh trăng bao phủ cầm đèn pin, đáng tiếc vẫn chưa tìm thấy tung tích
của Thẩm Loan....
Sở Ngộ Giang lấy lại tinh thần, chuẩn bị đổi một hướng khác để lục soát, đúng
lúc này, Lăng Vân xuyên qua rừng cây bước nhanh đến.
"Gia, vừa rồi phát hiện có một nhóm người khác vào núi, đang đi về phía chúng
ta!"
Quyền Hãn Đình: "Mấy người?"
"Ba người đàn ông, khoảng năm phút sau sẽ đến."
"Đi trước rồi tính sau."
...
Thẩm Loan không biết mình vận động bao lâu, khi bình minh ló dạng ở phía
chân trời, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng người cô đã đầy mồ hôi, kiệt sức. Lấy
bánh quy từ trong túi ăn đỡ đói, sau đó lấy lá mỏng từ trong túi đào một ít
đường đỏ để pha uống.
Vì để chăm sóc dạ dày, cô còn cố ý phơi nước dưới ánh mặt trời để không lạnh
mới uống.
Cô không biết mình sẽ trốn ở đây đến khi nào, lương khô có thể tiết kiệm thì
nên tiết kiệm, da giòn cũng không dám dùng nhiều, nếu tiêu hao với tốc độ
trước mắt thì đoán sơ sơ cũng có thể kiên trì được bảy đến mười ngày.
Thẩm Loan đặt cho mình kỳ hạn một tuần, nếu bảy ngày sau Quyền Hãn Đình
còn chưa tìm tới, vậy cô sẽ phải có kế hoạch rời khỏi núi mua đồ ăn, cũng
không thể bị đói chết trong hang được.
Ít hôm nữa mặt trời lên cao, cô sẽ chui ra khỏi hang.
Đầu tiên phải đến dòng suối tắm rửa sạch sẽ, sau đó lại đến khe núi nhỏ ngày
hôm qua phát hiện được để hái chút quả dại.
Bởi vì không cần nhặt nhiều thứ nên lúc trở về không cần dùng dây mây kéo
như ngày hôm qua, trực tiếp bỏ trong quần áo là được.
Thẩm Loan quỳ bò trong cửa hang nên không thể thẳng nổi thắt lưng, chờ đến
lúc đầu rốt cuộc có thể chui ra ngoài, cô mới thở phào một hơi, đang chuẩn bị
chui hết cả cơ thể, giây tiếp theo lại cứng đờ, da đầu tê dại.
Bởi vì —
Một bóng ma chụp xuống đầu, đôi giày da bóng loáng xuất hiện ở trước mắt.
Cô bỗng nhiên giương mắt nhưng chưa thấy rõ dáng vẻ của đối phương, sau cổ
đã bị đánh mạnh một cái.
Thẩm Loan trước mắt tối sầm lại, tư thế quỳ xuống đất bỗng nhiên sụp xuống,
cuối cùng giãy giụa rồi ngất đi.
Chủ nhân của đôi giày da thấp giọng cười, giọng nói trầm thấp lộ ra vẻ cao quý,
không hề hợp với cảnh vật xung quanh, nụ cười xen lẫn một tia chế nhạo.
Anh ta nói: "Lại gặp mặt rồi, Thẩm, Loan!"
Hai chữ cuối cùng từ trong miệng anh ta nói ra, có hàm ý không rõ lắm.
...
Lúc Thẩm Loan tỉnh lại lần nữa thì đã không còn trong sơn động.
Xà ngang bằng gỗ, tường xi măng, cái giường mềm mại hơn gấp trăm lần lều
trại của cô—
Đây là một phòng cho khách của Nông Gia Nhạc!
Bàn chải đánh răng và lược dùng một lần được xếp gọn gàng trên ngăn tủ đối
diện, và bản đồ hướng dẫn tuyến đường miễn phí cung cấp cho khách du lịch ở
bên cạnh cũng đủ để chứng minh.
Không chỉ như thế, ngôi nhà trong Nông Gia Nhạc này vẫn là căn nhà cô ở
trước khi vào núi ngày hôm qua, mà phòng này cũng là căn phòng cô từng ở.
Người kia là ai?
Vì sao lại đưa cô về đây?
Nhớ tới cú đánh sau cổ trước khi hôn mê, Thẩm Loan không khỏi cắn răng.
Giây tiếp theo, đột nhiên bước xuống giường, chân trần đạp lên sàn nhà, lục
tung tất cả đồ đạc trước mặt ra, chỉ nghe thấy một tiếng rơi vỡ của các đồ vật
khi chạm vào nhau.
Cùng với tiếng "Loảng xoảng" thật lớn, TV cũng bị Thẩm Loan đập nát.
"Đủ rồi." Cửa được đẩy ra, giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông truyền đến.
Thẩm Loan bỗng nhiên quay đầu lại, cho rằng có thể thấy rõ khuôn mặt của
người phía sau kia, nhưng không ngờ lọt vào trong tầm mắt là khuôn mặt đeo
mặt nạ.
Mà mặt nạ này...
Dường như đã từng thấy ở đâu rồi!
Cô thu tay lại, khuôn mặt trầm tĩnh, không hề có chút hoảng loạn như trong
tưởng tượng.
Người đàn ông lập tức nở nụ cười.
Một cô gái vì để trốn thoát mấy bọn bắt cóc mà có thể ở lại trong sơn động,
uống nước suối để sống, quả nhiên không nên suy nghĩ đơn giản về cô.
Thẩm Loan híp mắt, tia sáng hơi lướt qua.
Rồi sau đó gằn từng chữ một: "Hóa ra là anh— Diêm, Tẫn!"
"Ồ? Cô biết tôi?" Dường như anh ta cũng không bất ngờ, ngón tay thon dài xoa
xoa mặt nạ tựa như đang đối xử với người mình vô cùng yêu thương.
Đôi mắt lộ ra bên ngoài đang cong lên chứng tỏ anh ta đang cười.
"Để tôi đoán một chút, cô biết lúc nào nhé..." Anh ta dạo bước đến trước mặt
Thẩm Loan: "Hẳn là không phải lần đó trong quán bar, xin lỗi vì đã đe dọa cô,
nhưng mà dao của tôi cũng đã hạ lưu tình rồi."
Thẩm Loan nhìn chằm chằm anh ta, mắt sáng như đuốc.
"Chắc là sau khi rời khỏi quán bar, với tính cách mang thù của cô, không làm gì
cũng nhất định muốn biết rõ thân phận của tôi. Đương nhiên, cũng có thể trong
lúc cô làm bạn gái của Quyền Hãn Đình, vô ý tiếp xúc với một ít tài liệu về ôi.
Dù sao lúc trước tôi bị thương, cũng là kiệt tác mà Quyền Lục gia liên thủ với
Cá Mập, tát nhiên khoảng thời gian đó tần suất cô nghe thấy tên tôi cũng sẽ
tương đối cao."
Thẩm Loan cười lạnh.
Người đàn ông cũng không giận, chỉ nói: "Phản ứng của cô nói cho tôi, tôi đoán
đúng rồi."
"Nhị Tử và Tam Tử là do anh phái tới?" Thẩm Loan không muốn nói những
chuyện không có logic rõ ràng đó nữa, đi thẳng vào vấn đề.
"Không tệ." Anh ta cũng thừa nhận rất hào phóng dứt khoát.
"Mục đích?"
Người đàn ông cười nhìn Thẩm Loan một cái: "Nhớ cô, cho nên muốn cô tới
làm khách."