Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 863

"Thủ lĩnh của" Huyết Ngục " đãi khách bằng cách bắt cóc thế này à?"

Người đàn ông lắc đầu: "Đương nhiên không phải, nhưng hôm nay " Huyết

Ngục " cũng chẳng còn nữa, thì còn nói gì đến " thủ lĩnh "? Cho nên những

chuyện thủ lĩnh không thể làm, nhưng tôi có thể."

Thẩm Loan cười lạnh.

Đúng rồi, không lâu trước đây "Cá Mập" tập trung hỏa lực để tấn công "Huyết

Ngục", diệt cả người cả hang ổ.

"Nếu không có lần gọi là " bắt cóc " này thì tôi đây cũng không biết Cô Thẩm

nhìn như nũng nịu hoá ra lại là cao thủ sinh tồn nơi hoang dã, thật sự làm người

ta..." Anh ta dừng một chút, khóe mắt hơi mỉm cười: "Lau mắt mà nhìn."

"Anh rốt cuộc muốn nói gì?"

"Không vội, chúng ta ngồi xuống từ từ nói."

Thẩm Loan giật giật khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua bốn phía, trên mặt

đất rất hỗn loạn, ngoài cái giường chắc chắn ra, thì những thứ ném được đều

ném hết, còn những vật không ném cũng bị đảo ngược: "Ngồi thế nào đây?"

Người đàn ông nghiêng người nhường một con đường, giơ tay làm động tác

mời: "Đương nhiên không phải nơi này rồi."

Thẩm Loan cất bước nghiêng người đi qua, không hề liếc anh ta một cái.

Trong gian nhà chính dưới lầu, thanh niên ngồi sau quầy đã không biết đâu rồi,

không còn một ai trong phòng dành cho khách.

"Mời." Một cái bàn tròn, hai chiếc ghế, Diêm Tẫn vắt đôi chân dài ngồi xuống

trước, khuôn mặt thản nhiên, sau đó giơ tay chỉ chỉ đối diện, ý bảo Thẩm Loan

cũng ngồi xuống.

Cô không từ chối.

Người đàn ông rũ mắt, đùa nghịch dụng cụ pha trà trước mặt: "Long Tĩnh, Bích

Loa Xuân, trà xanh Lục An, Quân Sơn Ngân Châm, Cô Thẩm thích loại nào?"

"Xem ra anh rất hiểu về trà nhỉ."

Động tác của Diêm Tẫn thoáng sững lại, không nhanh không chậm nói: "Trà

xanh không chỉ để giảm béo mà còn có thể phòng ngừa ung thư, sống lâu."

"Sống lâu?" Thẩm Loan bắt giữ được từ này, hai tròng mắt híp lại, tựa như đang

cười, nhưng thật ra nơi đáy mắt lại ngập tràn lạnh lẽo: "Dao liếm máu người mà

cũng sợ chết sao?"

"Phàm nếu như có thể sống thì ai lại muốn chết chứ? Tôi như vậy, cô cũng

không khác, không phải sao?" Trong lời nói của người đàn ông chứa ẩn ý.

Thẩm Loan đối diện với ánh mắt chắc chắn của anh ta, theo bản năng nhíu mày.

"Nếu không phải muốn sống vậy cô sẽ không tìm mọi cách để chạy trốn; nếu

không phải tiếc mạng thì cô cũng sẽ không trốn vào núi vào rừng, ẩn thân trong

hang động; nếu không phải cô đang hấp hối thoát khỏi cái chết, vậy lúc này cô

càng sẽ không kiên nhẫn ngồi nói chuyện với tôi ở đây."

Thẩm Loan càng nghe càng nhíu chặt mày.

Người này không chỉ nắm rõ rành mạch hướng đi của cô, mà còn phân tích tâm

lý và ý đồ của cô rất chi tiết.

Nhớ tới lúc biến mất khi bị trói trong xe, khi đó cô không hề cảm giác được gì,

cũng giống như lúc Diêm Tẫn không hề biết được mà xuất hiện ở trong động,

đúng lúc bắt được cô.

Đều rất đột ngột, thậm chí hoang đường đến không hợp lẽ thường, phản khoa

học! Thật sự giống như...

Bọn họ biết thuấn di có thể đi được bất cứ chỗ nào, có mắt thần để nhìn bất kỳ

vật nào.

Cho dù chống đỡ kiên cố thế nào cũng không ngăn cản được, phòng thủ nghiêm

ngặt hơn cũng không thể ngăn lại.

"Đừng nhìn tôi như vậy, nếu không..." Diêm Tẫn đẩy chén trà Quân Sơn Ngân

Châm đã pha xong đến trước mặt cô, chậm rãi giương mắt, vẻ tà mị lưu chuyển:

"Tôi sẽ không nhịn được."

Thẩm Loan: "Anh rốt cuộc — muốn, làm, cái, gì?!"

"Không vội, uống trước đi..."

Loảng xoảng!

Chén trà bị cô giơ tay ném đi, nước trà xanh biếc vệt qua một đường trên không

trung, sau đó là tiếng giòn vang của đồ sứ rơi xuống đất, cùng nhau quay về cát

bụi.

Lúc được đựng trong chén, nó là loại trà cực phẩm được tiến cống; lúc nó rơi

xuống đất trở về cát bụi, thì đó chính là thứ nước bẩn không đáng một đồng.

"Anh đưa tôi đến đây, để tôi ở trong căn phòng đã từng ở, hơn nữa còn mấy

hành động ám chỉ, lời nói ẩn ý đó nữa, chẳng phải là vì muốn tôi biết anh thần

thông quảng đại — lúc nào cũng có thể theo dõi hướng đi, thăm dò ý nghĩ của

tôi sao?"

Anh ta đang thị uy, cũng đang tạo áp lực.

Thẩm Loan: "Như anh mong muốn rồi, thứ anh muốn cho tôi biết thì tôi biết hết

rồi, sau đó thì sao nữa? Còn có gì thú vị nữa đây?"

Người đàn ông thu lại nụ cười, nhìn chén trà và cùng vệt nước trà hỗn loạn dưới

đất, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt chưa bị mặt nạ che lại chỉ còn sự lạnh lùng.

Anh ta nói: "Cô Thẩm, lãng phí cũng không phải là hành vi đẹp đâu."

"Người biết rõ tôi không uống mà còn kiên trì muốn đẩy đến là đầu sỏ gây tội."

"Trong đạo đãi khách, trà là thứ cơ bản nhất."

Trong mắt Thẩm Loan hiện lên vẻ châm chọc: "Tôi là "khách" sao? Một tù binh

cũng đáng để anh dùng loại trà tốt như vậy để chiêu đãi sao?"

"Tù binh?" Anh ta giống như nghe được chuyện nào đó rất buồn cười: "Làm sao

tôi dám chứ? Cô là người phụ nữ Quyền Hãn Đình mà."

Ánh mắt Thẩm Loan chợt lóe: "Đây là mục đích của anh?"

Tầm mắt người đàn ông dừng lại.

"Dùng tôi để uy hiếp anh ấy? Hay là muốn trao đổi cái gì?"

Nói đến câu này, Diêm Tẫn cũng không có gì phải giấu giếm nữa: "Người đàn

ông của cô muốn đuổi tận giết tuyệt tôi, vậy tôi tất nhiên cũng phải nắm mạch

máu của anh ta mới nói điều kiện được chứ."

Mà mạch máu của Quyền Hãn Đình là Thẩm Loan!

"Tuy nói không nên dùng vợ con để uy hiếp, nhưng tim Quyền Hãn Đình lại

quá tàn nhẫn, vậy tôi cũng chỉ có thể ác hơn anh ta thôi." Nói tới đây, trong mắt

người đàn ông xẹt qua một tia sát ý.

Sau khi thăm dò được ý đồ của đối phương, Thẩm Loan bây giờ đã bình tĩnh

hơn: "Tôi có một câu hỏi."

Người đàn ông nhìn cô, sau một lúc lâu: "... Nói nghe một chút đi."

"Có phải chúng ta đã gặp nhau ngoài lần ở quán bar đó không?"

"Sao lại nói thế?" Vẫn ung dung.

"Tôi cảm giác..." Thẩm Loan đón nhận ánh mắt của anh ta, ánh mắt đen nhánh

của người đàn ông lộ ra bên ngoài: "Anh rất quen mắt."

"Ồ... Ngay cả khuôn mặt thật của tôi cũng chưa thấy mà cô đã nói tôi quen mắt?

Cô Thẩm cũng quá không có thành ý rồi."

"Lúc nghe thấy câu hỏi này, phản ứng đầu tiên của anh không phải hỏi mình

giống ai mà đã nóng lòng muốn phủ nhận chuyện anh giống người kia, Vì sao

thế?" Trong mắt Thẩm Loan hiện lên vẻ sắc bén: "Hay là anh muốn phủi sạch

chuyện gì?"

Giọng điệu người đàn ông không đổi, dường như cũng không để câu hỏi của

Thẩm Loan ở trong lòng: "Vậy xin hỏi cô Thẩm cảm thấy tôi giống ai?"

"Ông chủ truyền thông Quang Ấn, Nghiêm Cẩn."

Anh ta hơi dừng lại: "Nghiêm... Cẩn và truyền thông Quang Ấn mà cô nói rất có

tiếng sao? Vì sao tôi chưa nghe qua?"

Thẩm Loan nhìn chằm chằm anh ta, giống như muốn nhìn thành một cái lỗ trên

mặt người đàn ông, tốt nhất nên thiêu hủy cái mặt nạ kia đi để nhìn xem phía

dưới rốt cuộc là gì—

Người hay là quỷ.

Yêu hay là ma.

"Chuyện Huyết Ngục làm là mua bán mạng người, tôi cho rằng thủ lĩnh ít nhiều

cũng sẽ có chút hiểu biết về những nhân vật nổi tiếng trong giới hào môn, xem

ra tôi đánh giá cao tính chuyên nghiệp của Huyết Ngục rồi. À, Nghiêm Cẩn,

phú thương ở Hongkong, tuổi còn trẻ mà đã có công ty truyền thông có lực ảnh

hưởng không tầm thường, tôi đã từng thảo luận chuyện nợ nần với anh ta kìa."

Lúc nói chuyện cũng không buông tha chút cảm xúc thay đổi trên khuôn mặt

người đàn ông, đáng tiếc, anh ta quá bình tĩnh, phản ứng cũng rất bình thường.

"Nghiêm Cẩn, Diêm Tẫn, anh không cảm thấy rất giống sao?"

"Một cái tên thì có thể nói lên điều gì chứ?"

"Nếu không nói đến tên,vậy thì còn có..." Thẩm Loan giơ tay, che mất nửa

khuôn mặt phía dưới của người đàn ông: "Đôi mắt cũng không khác nhau lắm."

"Ha ha... Cô Thẩm đang cưỡng ép không thành nên muốn thay đổi cách mềm

hơn sao? Lôi kéo làm quen sau đó nói nhân tình với tôi, cuối cùng để tôi đồng ý

thả cô?"

Thẩm Loan hơi mỉm cười: "Có phải hay không thì trong lòng anh hiểu rõ, đừng

dùng lời nói kích tôi. Câu hỏi lúc trước chỉ xuất phát từ tò mò thôi, không hơn,

anh không cần quá lo lắng đâu."

Người đàn ông kéo căng da mặt: "Nếu tôi mà là cô, trong lúc sắp trở thành cá

chậu chim lồng, hay tù nhân thì tuyệt đối sẽ không dùng lời nói chọc giận đối

phương đâu."

"Cho nên anh thừa nhận mình bị tôi chọc giận?"

"..."

Thẩm Loan: "Nhưng tôi còn có một chuyện mà không biết khi anh nghe xong

có thể sẽ giận hơn không?"

Da đầu Diêm Tẫn căng chặt.

Nhưng lần này Thẩm Loan cũng không hỏi ý kiến anh ta, chỉ lo mở miệng:

"Nếu anh muốn dùng tôi để uy hiếp Quyền Hãn Đình, vậy chỉ sợ bàn tính của

anh không được như ý rồi."

"Vậy sao?" Anh ta cười không cho là đúng: "Cô Thẩm quá mức khiêm tốn rồi,

bên người Quyền Hãn Đình nhiều năm như vậy cũng chỉ xuất hiện một người

phụ nữ như cô thôi, nếu nói vậy thì có lẽ Lục gia hẳn là rất quý trọng cô đấy?"

Thẩm Loan cười khẽ: "Anh em tay chân, phụ nữ như quần áo, sao thế, anh chưa

từng nghe thấy à?"

"Vậy thì ít nhất cũng là một bộ quần áo, Quyền Lục gia quan tâm thể diện như

vậy sao không thể không mặc chứ? Hơn nữa nếu không để bụng, thì sao sẽ bởi

vì mấy đàn em không hiểu chuyện của tôi n tự chủ trương ám sát cô thiếu chút

nữa lấy mạng cô mà giận chó đánh mèo lên đầu tôi?"

Lúc này Thẩm Loan mới phản ứng lại được là hóa đây đây mới là lý do mà

Quyền Hãn Đình đối phó Diêm Tẫn

"Sau khi cá mập làm điên đảo huyết ngục xong, anh ta còn bỏ thêm đá xuống

giếng, tuyệt tình đến vậy cũng chỉ vì muốn xả giận cho cô, muốn trả thù cho cô.

Người đàn ông con môi, mắt đen như đuốc: "Bây giờ cô còn cảm thấy mình

không quan trọng sao?"

Ý cười trên môi Thẩm Loan càng sâu: "Trước giờ tôi không hề phủ nhận địa vị

của mình trong lòng Quyền Hãn Đình, là chỉ mình anh nghĩ vậy thôi. Tôi chỉ

muốn nói không phải là tôi không đủ sức ảnh hưởng đến Quyền Hãn Đình, mà

là...""

"Tôi sẽ không để mình ảnh hưởng đến Quyền Hãn Đình!" Mồm miệng rõ ràng,

nói năng có khí phách.

"Ví dụ như?"

Giọng nói Thẩm Loan cực kỳ lạnh nhạt, ánh mắt càng lạnh: "Tồn tại rất khó,

chết lại đơn giản."

Diêm Tẫn chau mày thật chặt: "Vì anh ta, cô muốn tự sát?!"

"Không đơn thuần chỉ là vì anh ấy, còn vì chính tôi. Một người không thể sống

trong hoàn cảnh bị trói buộc, đến thở cũng không được sai lầm."

Người đàn ông nhìn cô giống như nhìn quái vật vậy.

Cực đoan, máu lạnh, đạm mạc, ngay cả với bản thân cũng khắc nghiệt đến mức

tận cùng, đây mới là Thẩm Loan.

"Vậy sao?" Diêm Tẫn cười lạnh, đột nhiên đứng dậy, giống như xúc động chạm

phải dây thần kinh nào đó, đánh về phía Thẩm Loan.

Cô phản ứng không chậm, nhanh chóng tránh đi, xoay người liền chạy.

Nhưng mà, Thẩm Loan nhanh, Diêm Tẫn càng nhanh, trực tiếp duỗi tay túm

chặt tóc của cô, mạnh mẽ kéo mạnh, Thẩm Loan kêu thảm thiết một tiếng, trọng

tâm không vững, trực tiếp ngã ngửa về phía sau.

Giây tiếp theo, bị người đàn ông nâng eo, ném mạnh lên sô pha.

"Nếu như cô nhất định phải chết vì Quyền Hãn Đình, vậy thì không bằng trước

lúc chết để tôi âu yến? Cũng xem như là có tác dụng.""Vô sỉ!"

Thẩm Loan dùng sức, ý đồ tránh thoát, mỗi nhất chiêu đều thẳng đánh tử huyệt,

lại đều bị người đàn ông nhẹ nhàng né qua.

"Xem ra Quyền Hãn Đình phí lòng vì cô không ít, vừa nhìn đã biết đã qua huấn

luyện, đối phó người thường không thành vấn đề, đáng tiếc, hôm nay lại gặp

tôi."

Diêm Tẫn nói, bỗng nhiên cúi đầu, hít một hơi thật sâu bên cạnh cô: "Thơm

quá... Khó trách Quyền Hãn Đình thấy mới mẻ như vậy."

Thẩm Loan cắn chặt răng, mặc dù chỗ nào bị áp chế, cũng không có từ bỏ phản

kháng.

Trong mắt tràn đầy quyết tuyệt.

Đến mạng cũng có thể mất bất cứ lúc nào, tất nhiên là không có gì phải

sợNgười đàn ông nhíu mày: "Vì sao không xin tha?"
Bình Luận (0)
Comment