Thoáng chốc, Lăng Vân chỉ cảm thấy cơ thể có một dòng điện xuyên qua,
không kịp phản ứng đã mất đi ý thức.
Sở Ngộ Giang cũng ngã theo cậu ta.
Gương mặt Quyền Hãn Đình không còn vẻ nhẹ nhàng, đôi mắt đen trở nên âm
trầm, tầm mắt lạnh như dao đảo qua Diêm Tẫn, cuối cùng rơi xuống vật trên tay
anh ta.
Giây tiếp theo, đột nhiên tiến lên, túm chặt cổ áo đối phương, nhanh đến mức
khiến anh ta không kịp trở tay.
Sau đó, đồ vật giống "đồng hồ quả quýt" kia trong chớp mắt đã rơi vào tay
Quyền Hãn Đình, anh lại trở tay nhắm ngay thứ này vào Diêm Tẫn, không có gì
bất ngờ xảy ra sắc mặt người sau khẽ thay đổi.
"Máy bắn laser?"
Đồng tử người đàn ông hơi co lại, âm thầm dùng sức, muốn tránh thoát.
Nhưng bàn tay Quyền Hãn Đình như kìm sắt ghìm chặt anh ta, không chạy
thoát nổi.
Diêm Tẫn đổi sang đá chân, có gió quét qua mang theo thế tấn công ghê gớm.
Quyền Hãn Đình ngửa ra sau tránh, không thể không buông tay.
Diêm Tẫn thuận thế lui ra sau hai bước, bốn mắt nhìn nhau, đứng yên không
nhcú nhích tạo thành thế giằng co.
"Tao khuyên mày đừng hành động thiếu suy nghĩ, trừ phi, mày cũng muốn nếm
thử mùi vị laser dẫn điện." Quyền Hãn Đình khoa tay múa chân "đồng hồ quả
quýt" trên tay.
Ngón trỏ và ngón giữa giữ chặt, ngón tay cái để ở phần đuôi, đúng lúc đặt ở chỗ
chốt mở, chỉ cần nhẹ nhàng ấn một cái là có thể phóng ra tia laser.
Diêm Tẫn híp híp hai mắt, hình như có sự kinh ngạc lướt qua, nhưng rất nhanh
đã khôi phục lại như thường: "Hóa ra mày biết?"
"Nếu mày nói thứ này" Tầm mắt đảo qua "đồng hồ quả quýt", ánh mắt Quyền
Hãn Đình tối sầm lại: "Có điều biết nhưng không biết rõ lắm."
"Ha ha... Lục gia không hổ là lục gia."
"Nếu hôm nay mày đã can đảm dám đứng trước mặt tao khiêu khích, vậy rất
đáng tiếc, chỉ sợ mày phải thất vọng rồi."
Diêm Tẫn lành lạnh.
Quyền Hãn Đình không hề nhiều lời vô nghĩa với anh ta, khóe mắt đảo qua Sở
Ngộ Giang và Lăng Vân đang nằm dưới đất không dậy nổi, trực tiếp ấn chốt
mở.
Chỉ thấy một tia sáng đột nhiên vọt tới Diêm Tẫn, chính giữa ngực.
Anh ta cũng biết thứ này lợi hại, lăn tròn tại chỗ né tránh.
Quyền Hãn Đình một ấn không trúng, rất nhanh đã điều chỉnh góc độ, ấn lần
thứ hai, chỉ thấy một tia sáng dày hơn và sáng hơn chiếu vào mặt Diêm Tẫn với
tốc độ khôn lường.
Anh ta rủa thầm một tiếng, khóe mắt muốn nứt ra, nhưng không phản kháng
được, chỉ có thể hốt hoảng trốn tránh.
Cột sáng đi qua chỗ nào, mặt tường chỗ đó rạn nứt, gạch đỏ bốc khói, có thể
tưởng tượng rằng nếu được nếu chiếu vào người thì sẽ có hậu quả gì.
Thẩm Loan nhân lúc hai người đánh nhau, anh ta đang phải dốc hết sức, vọt tới
chỗ Sở Ngộ Giang và Lăng Vân, kiểm tra hơi thở, mạch đập của hai người, may
mắn vẫn còn có dấu hiệu của sự sống, chỉ có điều sắc mặt tái nhợt không bình
thường.
Cố sức kéo người sang một bên, Thẩm Loan lại ngẩng đầu, toàn bộ căn phòng
đã bị tổn hại hơn nửa, mặt cắt của gạch ốp tường phẳng phiu đến kỳ lạ.
Mà thắng bại vừa nhìn đã biết.
Quyền Hãn Đình đứng một chỗ, không hề động đậy, Diêm Tẫn lại đã mặt xám
mày tro, chật vật vô cùng.
Quyền Hãn Đình cũng bị uy lực của thứ trong tay này làm cho vượt quá sức
tưởng tượng, nhưng gương mặt lại không thể hiện điều đó, chỉ nhìn về phía
Diêm Tẫn ánh mắt càng sát ý.
Tia laze cũng được sử dụng làm phương tiện tấn công, nhưng thứ lấy được từ
Diêm Tẫn nhỏ hơn nhưng lại mạnh hơn rất nhiều so với cùng loại vũ khí mà
Thiệu An Hành vẫn còn đang thực nghiệm.
Quyền Hãn Đình là người thí nghiệm đầu tiên, không ai hiểu tính năng của thứ
này hơn so với anh, chỉ cần cầm vào tay, ưu khuyết tự biết.
Đây cũng là lý do vì sao anh có thể biết được ngay nút phóng của thứ này lúc
cướp được vào tay.
Bịch —
Một cú đấm mạnh vào người, Diêm Tẫn hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.
Quyền Hãn Đình túm cổ áo anh ta, nhắc người từ mặt đất lên, ném vào vách
tường đầy vết tích, nhích người tới gần: "Nói, thứ này ở đâu ra?"
Diêm Tẫn kêu rên, nghe vậy, không khỏi cười lạnh: "Sao, lục gia cảm thấy hứng
thú?"
"Ít nói nhảm —"
"Nếu mày đã thích đến vậy, vậy đưa... ưm!" Nắm đấm đấm thẳng vào bụng anh
ta.
Diêm Tẫn nôn ra một ngụm máu, chảy dọc theo khóe miệng, một giọt một giọt
nhiễm đỏ cả cổ áo như một đóa hoa xinh đẹp kiều diêm bung nở.
"Không biết tốt xấu." Môi mỏng khẽ mở, từ từ phun ra bốn chữ.
Hai mắt Diêm Tẫn đỏ sọc.
Quyền Hãn Đình: "Hỏi lại một lần cuối cùng, thứ này lấy đâu ra? Nếu không
muốn nói, vậy vĩnh viễn đừng mở miệng nữa."
Diêm Tẫn mí mắt giật mạnh, một cỗ lạnh lẽo bò từ lòng bàn chân ra sau cổ.
Thoáng chốc, như ngâm mình trong hầm băng.
"Mày có ba giây để suy nghĩ, ba, hai..."
Vừa đếm ngược vừa nhắm "Đồng hồ quả quýt" vào huyệt Thái Dương của
Diêm Tẫn, Quyền Hãn Đình cũng không hù người, anh chỉ biết nói được làm
được.
"Một!"
"Tao nói —=—"
Nghìn cân treo sợi tóc, Diêm Tẫn lựa chọn giữ mạng: "Đây là bình..."
Tiếng động phần phật của cánh quạt át mất phần sau lời nói của anh ta, một
chiếc trực thăng bay từ xa tới, xoay quanh trên không, gió lốc lập tức gào thét.
Đột nhiên, cửa khoang mở ra, một người được trang bị vũ khí hạng nặng treo lơ
lửng trên thang dây giữa không trung, sau đó nhắm ngay vị trí của Quyền Hãn
Đình và Diêm Tẫn, từ từ nâng thứ gì như kính viễn vọng lên, rồi sau đó —
Ầm vang!
Mặt đất nứt toác, bụi mù kèm theo khói trắng quét qua, nhưng trong nháy mắt
đã làm mờ đi tầm nhìn.
Quyền Hãn Đình thầm nói có điều gì đó không ổn, theo bản năng duỗi tay túm
Diêm Tẫn, nhưng lại túm vào không khí, không túm được cái gì.
Đúng lúc này, một luồng sáng màu vàng trong làn khói trắng từ trên xuống dưới
đánh vào người anh, trong nhất thời, Quyền Hãn Đình chỉ cảm thấy lục phủ ngũ
tạng đau dữ dội, khiến anh suýt ngất đi...