Trong nháy mắt biến cố xảy ra, Thẩm Loan vọt lên.
Lúc Quyền Hãn Đình bị ánh sáng vàng đánh trúng, cô ở ngay gần đó, khoảng
cách chưa đến hai mét, sóng khí mạnh như muốn thiêu đốt làn da, dư âm sau cú
chấn động đó khiến Thẩm Loan hoảng hốt, mỗi lỗ chân lông không tự giác co
chặt lại.
Trong không khí tràn ngập mùi đốt cháy, bụi bay mù mịt, mảnh vụn toán loạn,
nhưng lại không có chút mùi khói thuốc súng hay đá đánh lửa nào.
Giống như tia sáng vàng kia cũng chỉ là tia sáng vàng mà thôi.
"A Đình!" Thẩm Loan giãy giụa, cuối cùng xua tan được khói mù xung quanh
Quyền Hãn Đình, đỡ lấy cơ thể lung lay sắp đổ của anh.
Cùng lúc đó, âm thanh cánh quạt càng cách càng xa, gió cuốn cũng dần dần
ngừng lại.
Chờ sau khi khói mù tan đi đã không còn thấy bóng dáng của trực thăng, Diêm
Tẫn cũng đã biến mất.
Lưu lại phế tích khắp nơi, mặt tường đổ nát, và còn ba người đang hôn mê bất
tỉnh.
"A Đình?" Thẩm Loan vỗ vỗ vào mặt anh nhưng không dám dùng sức.
Đầu ngón tay run rẩy, nhưng vẫn phải cố gắng áp chế cảm xúc, nhẹ nhàng gọi:
"Tỉnh lại đi... Anh đừng làm em sợ..."
Không hề có phản ứng.
Sau khi cơn hoảng loạn qua đi, Thẩm Loan ép bản thân phải bình tĩnh lại, đầu
tiên cầm điện thoại của Quyền Hãn Đình gọi cho Thiệu An Hành, nói qua tình
huống rồi lại báo vị trí cụ thể.
"... Được, tôi lập tức gọi người chuẩn bị trực thăng, không có gì bất ngờ xảy ra,
sáng mai có thể tới nơi."
Thẩm Loan chỉ có một yêu cầu: "Đưa theo ông Trâu."
Kết thúc cuộc điện thoại, Thẩm Loan đưa Quyền Hãn Đình đến căn phòng gần
đấy, Sở Ngộ Giang và Lăng Vân ở phòng khác.
Làm xong tất cả mọi chuyện, cô mệt đến mức mồ hôi đầy đầu.
Hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống bậc thang, hai mắt tối sầm, lạnh cả cổ.
...
Buổi tối, ánh đèn mờ nhạt.
Thẩm Loan ngồi bên mép giường, nhìn người đàn ông nhắm nghiền hai mắt
đang nằm trên giường.
Vầng sáng hắt vào mặt anh phủ lên vẻ tái nhợt kia sự ấm áp.
Giơ tay vuốt phẳng nếp uốn giữa mày anh.
Thẩm Loan cầm ly nước, bóp miệng anh khẽ há, đút hai thìa, rồi dùng ngón tay
lau khóe miệng cho anh.
Chỉnh điều hòa đến nhiệt độ thích hợp rồi đứng dậy rời đi.
Cách vách là phòng tiêu chuẩn.
Sở Ngộ Giang và Lăng Vân mỗi người nằm một giường, Thẩm Loan dùng cách
tương tự đút nước cho họ, gọi thử hai tiếng cũng không có tiếng đáp lại.
Hai bên đều chăm sóc một lần, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, Thẩm
Loan rửa mặt qua loa, nằm xuống bên cạnh Quyền Hãn Đình.
Sau đó, nhích từng chút từng chút một như một chú sâu nhỏ cuộn tròn tiến sát
vào lòng người đàn ông.
Bên ngoài gió cuốn gào thét, cô vẫn cảm thấy được che chở như lúc ban đầu.
Giây phút này an tâm đến kỳ lạ.
Sự mệt mỏi sau nhiều ngày như bùng nổ trong khoảnh khắc, kéo đến ào ào,
Thẩm Loan từ từ khép hai mắt...
Nửa đêm, gió lặng không tiếng động, ánh trăng như lặng.
Thẩm Loan bừng tỉnh sau giấc mơ, xoay người ngồi dậy, lại thấy Quyền Hãn
Đình đầu đầy mồ hôi, cả người run rẩy.
Lòng bàn tay chạm vào trán anh, nóng rẫy, nhưng bên môi lại nỉ non —
"Lạnh..."
Thẩm Loan lập tức chạy đến nhà chính, tìm đá trong tủ lạnh, cho vào nước trộn
đều với nhau, khuấy cho tan chảy, thấm ướt khăn vải, vắt khô rồi đặt lên trán
anh.
Vừa tiếp xúc với khăn lạnh, cả người người đàn ông run lên.
Rất nhanh, nếp uốn giữa mày mới nhẹ nhàng giãn ra, nhưng miệng vẫn kêu
lạnh.
Thấy anh khó chịu mà cánh môi run run, hai má phiếm hồng, những chỗ khác
lại tái nhợt không có màu máu, lòng Thẩm Loan đau thắt.
"Lạnh..."
Khi Quyền Hãn Đình nỉ non ra tiếng lần nữa, cuối cùng Thẩm Loan không nhịn
được nữa dán vào ngực anh, nước mắt chảy xuống theo khóe mắt, dưới ánh đèn
phản chiếu màu suốt quang.
Giây tiếp theo, một đôi tay to lớn vòng qua lưng cô.
Thẩm Loan cứng đờ người, bỗng nhiên giương mắt.
"Anh đã tỉnh rồi?!"
"Sao lại khóc đến mức này chứ?" Giọng nói của người đàn ông khàn khàn
không thành tiếng, đôi mắt vẫn mông lung, nhưng bên trong lại có sự dịu dàng
và bất đắc dĩ quen thuộc.
Thẩm Loan không kịp trả lời, kiểm tra cả người anh trên dưới một lần, xác định
người này thật sự đã tỉnh, rồi lại xem trán anh, bỗng chốc lông mày lại nhíu.
"Vẫn còn sốt..."
Nhiệt độ vẫn không giảm.
"Để em đi tìm thử xem có thuốc hạ sốt không!" Nói xong liền muốn chạy ra
ngoài, lại bị kéo mạnh trở lại.
"?"
Quyền Hãn Đình: "Anh không sao." Tay giữ chặt cổ tay cô, không hề có dấu
hiệu buông ra.
Thẩm Loan: "Đừng lỳ, phải bình minh ngũ gia mới đến, cứ sốt mãi như vậy
chắc chắn không ổn..."
"Tin anh đi, cơ thể anh, anh rõ."
"Không được!" Nói xong, muốn tránh thoát.
Mặc dù đang bệnh, người đàn ông này vẫn khỏe như thế, cậy mạnh làm càn.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Loan không cho, anh cũng không lùi.
Cuối cùng, đôi mắt cô bất đắc dĩ, như dỗ đứa trẻ đang giận dỗi, giọng nói nhẹ
nhàng uyển chuyển: "Anh ngoan ngoãn nghe lời được không?"
Cúi người hôn một cái vào trán anh.
Quyền Hãn Đình ma xui quỷ mà buông tay, anh há miệng thở dốc, muốn nói
thuốc bình thường không có tác dụng, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của người
phụ nữ, cuối cùng không nói gì.
Nhìn theo bóng dáng cô chạy đi, đột nhiên hốc mắt đỏ lên...
Thẩm Loan lục tung khắpnhà chính, tủ âm tường, ngăn kéo, tủ lạnh, chỗ nào
nhìn thấy đều không tha.
Đáng tiếc, đừng nói thuốc hạ sốt, ngay cả thứ cơ bản nhất như nước hoắc hương
chính khí* cũng không thấy có.
*Hoắc hương chính khí là một loại thuốc độc quyền của Trung Quốc, là một
chất khử nhiệt, có tác dụng làm dịu bề mặt và độ ẩm, điều hòa khí và điều hòa
năng lượng.
Lúc quay lại, Thẩm Loan rũ mắt, đi đến cạnh cửa, vừa nhấc mắt lên đã thấy
Quyền Hãn Đình nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường, mặt mày mỉm cười:
"Đã nói em đừng đi..."
"Không tìm thấy thuốc."
"Ừm."
"Nhưng anh đang phát sốt..."
"Không sao."
Thẩm Loan đột nhiên thấy tức giận và lo lắng.
Giây tiếp theo, mu bàn tay cảm thấy ấm áp, đôi tay được anh nắm lấy đặt trong
lòng bàn tay: "Không vội, nói chuyện với anh, có em ở đây không cần thuốc gì
cả."
Ánh mắt Thiệu An Hành lóe lên: "Tôi vẫn chưa nhận ra... Tôi chỉ ngạc nhiên về
kỹ thuật thủ công của nó, thật sự quá ngoài sức tưởng tượng rồi. Với trình độ
công nghệ hiện tại, khó có thể đạt được mức độ tinh xảo như vậy, hơn nữa sức
mạnh của nó..."