Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 877

Lệ Hiểu Đàm nghe vậy, bỗng ngây ngẩn trong giây lát.

"Thật là ngại quá, tôi chỉ có một thân một mình, không có người thân."

"Đừng nói như vậy mà... anh chị, em trai em gái, cháu trai cháu gái, hoặc ít nhất

cũng phải có một hai người họ hàng, bà con xa chứ?"

Lệ Hiểu Đàm nghiêng đầu, ngón tay lướt quanh miệng ly, dường như đang suy

nghĩ điều gì đó.

Một lúc lâu sau: "... Bà con họ hàng xa cũng không có."

"Vậy cô có họ hàng với Tôn Ngộ Không à?"

"Hả?"

"Đều chui ra từ trong hòn đá ấy."

"Biến!" Lệ Hiểu Đàm tát một cái vào đầu người nói, sức lực không nặng, nhẹ

như đuổi ruồi: "Tôi không có anh em họ hàng thân thích gần xa gì cả, chỉ có

một người chị gái, chỉ là đã mất sớm."

"Cô còn có chị gái nữa à?"

"Làm sao, có ý kiến gì?"

Nhân viên pha chế rụt cổ lại, cười khì khì làm lành: "Không dám. Vậy chị gái

cô có con không?"

Lệ Hiểu Đàm lắc đầu: "Tôi không rõ lắm."

Đã rất nhiều năm rồi cô ta không gặp lại Lệ Hiểu Vân, kể từ năm bà ta vì người

đàn ông kia mà chấp nhận làm kẻ thứ ba, mặc kệ mọi thứ bỏ nhà ra đi.

Tin tức về bà ta mà cô ta nghe được lần gần đây nhất chính là một năm trước,

đó là lúc đi đến tiệm làm tóc gặp được một cô em "bán hoa" cùng quê, nghe cô ta

thuận miệng nhắc đến.

Lúc ấy, Lệ Hiểu Đàm không có phản ứng gì lớn, chỉ cảm thấy rất xa lạ.

Nếu không phải cố tình nhắc tới, cô ta suýt chút nữa thì quên mất chính mình

còn có một người chị gái, mà người chị này vứt bỏ gia đình bỏ đi biệt xứ, không

một lần xuất hiện trong nhưng năm tháng khó khăn khi cha mẹ bị bệnh nặng,

em gái buộc phải nghỉ học.

Chưa từng đưa than trong ngày tuyết rơi, thậm chí ngày cả một lời hỏi thăm

cũng không có.

Lệ Hiểu Đàm cũng giống như cha mẹ mình, cứ mải chờ đợi, hy vọng một ngày

nào đó bà ta sẽ bỗng dưng xuất hiện, duỗi tay kéo cái nhà sắp đổ vỡ này một

phen.

Đáng tiếc là bọn họ không chờ đến ngày đó.

Cha mẹ mất, nhà tan cửa nát, cô ta không thể tiếp tục đi học, chỉ có thể đi lên

phương bắc mưu sinh.

Nhiều năm như vậy sống không ra người ra ngợm, ngược lại trở thành một đóa

hoa hồng nơi phong trần mặc người giày vò, chỉ cần có tiền, ai cũng có thể được

đến bông hoa này.

Lệ Hiểu Đàm cắn răng chịu đựng đi đến hôm nay, cũng từng trách trời oán đất,

cũng từng coi thường phỉ nhổ chính mình.

Nhưng nếu nói đến "hận", cũng chỉ hận một người là —

Lệ Hiểu Vân!

Nếu như không phải bà ta ham mê trụy lạc, khiến cha mẹ đau buồn sinh bệnh,

có lẽ ngôi nhà yên ấm đó sẽ không sụp đổ ly tán, cô ta cũng sẽ không một thân

một mình chạy đến Kinh Bình, cũng sẽ không bị chủ nhà chà đạp...

Có lẽ cũng là do cô ta không tài giỏi bằng người ta, không thi đỗ một đại học

danh tiếng, nhưng dù sao cũng coi như là có ăn có học, có học thức, sau khi tốt

nghiệp tìm một công việc ổn định, sau đó kết hôn sinh con, làm một người phụ

nữ tử tế bình thường như bao người phụ nữ khác.

Dù sao cũng tốt hơn bây giờ, rượu vang đỏ thấm đẫm đôi môi, váy bó sát, lăn

lộn từ căn phòng này sang căn phòng khác, từ người đàn ông này đổi thành một

người đàn ông khác.

Xinh đẹp kiều diễm không phải do mình thích, mà tất cả đều là để cho những

người đàn ông kia ngắm, không có quyền lựa chọn, cũng không có tư cách phản

kháng lại.

Nhân viên pha chế vốn dĩ muốn nói thêm vài câu, lại thấy vẻ mặt của Lệ Hiểu

Đàm hơi khó coi, liền hiểu ý ngậm miệng lại, xem cô ta đứng dậy rời khỏi.

"Chị Đàm, có đơn."

Lệ Hiểu Đàm dừng bước: "Phòng bao nhiêu?"

"306."

Là một phòng VIP.

"Được rồi." Đôi môi đỏ của cô ta cong lên: "Tôi đi thay quần áo trước đã, trang

điểm lại, chỉnh sửa một chút, bây giờ sở thích của mấy vị lớn ấy đều rất kỹ

tính."

"Mười lăm phút có đủ không?"

Lệ Hiểu Đàm vẫy tay, đạp giày cao gót đi xa: "Nhiều rồi, mười phút là xong."

"Ồ... " Người đàn ông nhìn chăm chú bóng dáng thấp thoáng xa xa của cô ta,

cười khẽ: "Làm gái còn khiến cô ta có kinh nghiệm luôn sao? Đúng là đồ kỹ

nữ."

...

Sau khi gặp được Tống Cảnh, Thẩm Loan không hề vui sướng, mà hoàn toàn im

lặng.

Hạ Hồng Nghiệp không chịu nổi con trai mình nhõng nhẽo, còn gọi điện hỏi

thăm một lần: "Này lão nhị, anh nói gì với cô ta mà yên tĩnh thế?"

"Nên nói, không nên nói, đều nói hết rồi." Nhẹ nhàng bâng quơ.

"Không nên nói, ví dụ như?"

"Quyền Hãn Đình có khả năng sẽ chết."

"Anh —" Hạ Hồng Nghiệp vô cùng khiếp sợ: "Anh đúng là không sợ thiên hạ

không loạn!"

"Ha hả..." Đầu bên kia vang lên tiếng cười lạnh: "Cậu cho rằng bằng trí thông

minh và sự hiểu biết của cô ta về Quyền Hãn Đình, sẽ không đoán được mọi

chuyện à?"

"Lão Lục bỏ đi, chính là không muốn cô ta phải đối mặt với những chuyện này,

kết quả anh lại..." Miệng rộng đến tận mang tai, cái gì cũng nói.

"Ngu ngốc! Cậu ta xem Thẩm Loan là cái gì? Là một con mèo không có trí

thông minh, hay là một con chó không có tình cảm hả? Dạo gần đây ngay cả

phim truyền hình cũng không thịnh hành kịch bản "mắc bệnh hiểm nghèo không

có thuốc chữa" nữa đâu, nhưng không ngờ cậu ta lại có gan làm như vậy, rảnh

rỗi sinh nông nổi — tự cho là đúng!"

Khóe miệng Hạ Hông Nghiệp co giật.

Đầu dây bên kia, Tống Cảnh vẫn chưa mỉa mai đủ: "Quyền lão Lục đi rất thắng

thắn vô tình, nếu như chết rồi, tất nhiên là càng tốt, còn có thể để lại hình tượng

tình sâu nghĩa nặng. Nếu như không chết, lại quay về, cậu cảm thấy Thẩm Loan

sẽ nghĩ như thế nào hả?"

Hạ Hồng Nghiệp nghĩ đến người phụ nữ kia tính tình lạnh lùng và mạnh mẽ: "...

Chuyện này khó giải quyết."

"Cậu cứ chờ đi, trò hay còn ở phía sau." Điển hình là xem trò vui không sợ xảy

ra chuyện lớn.

"Anh... " Hạ Hồng Nghiệp nghiến răng, cả khuôn mặt đều đang nhăn nhó:

"Đúng là xấu tính."

Đổi lấy một tràng cười khẽ từ đầu bên kia.

...

"Ba, tình hình thế nào rồi?" Hạ Hoạt chạy vọt vào phòng sách, vẫn không gõ

cửa theo thói quen.

"Cái gì tình hình thế nào?"

Cậu ta đứng trước bàn làm việc, ánh mắt hơi lóe: "Thì chuyện của Thẩm Loan

ấy... Cô ấy đi tìm Nhị gia, kết quả thế nào ba?"

"Đoán xem."

Hạ Hoài nhìn dáng vẻ cười tủm tỉm hài hước của anh ta, cả người đều khó chịu:

"Ông ba, ba đang dụ tôi à?"

"Đúng vậy đấy, chính là đang dụ mày đấy."

"..."
Bình Luận (0)
Comment