Hạ Hoài không tức giận, không biết phải làm sao: "Ba..."
"Con trai à, con trả lời câu hỏi của ba trước đi đã."
"?"
Hạ Hồng Nghiệp: "Con đang hy vọng Thẩm Loan có được đáp án hay không có
được đáp án?"
"Con..." Hạ Hoài ngập ngừng.
Ánh mắt sắc bén của Hạ Hồng Nghiệp dừng trên mặt anh ta, nghiền ngẫm:
"Nghĩ cái gì thì nói cái đó, ba con với nhau không phải người ngoài, không có
gì khó mà không mở được miệng. Hơn nữa, chút tâm tư này của con không phải
ba không biết..."
"Biết rồi mà ba còn hỏi?" Khóe miệng Hạ Hoài giật giật.
"Những gì ba biết là do ba tự đoán, bây giờ chuyện đã đến mức này cũng nên
chứng thực một chút, đúng không?"
Thế mà Hạ Hoài lại còn cảm thấy rất có lý.
Nghĩ nghĩ: "... Con hy vọng cô ấy hỏi được nhưng cũng không muốn cô ấy biết
quá nhiều."
Với tính cách của Thẩm Loan, nếu không hỏi ra được gì, cô sẽ tiếp tục tìm
người khác, dùng biện pháp khác, vắt hết óc cũng phải tìm cho ra được đáp án.
Nhưng nếu để cô biết quá nhiều, khó có thể đảm bảo rằng cô sẽ không chọn
cách tha thứ, thậm chí không tiếc bất cứ giá nào để tìm Quyền Hãn Đình về.
Hạ Hồng Nghiệp nghe thấy vậy thì đã hiểu: "Thằng nhóc con —" gian trá!
Hạ Hoài cười khẽ: "... Cho nên nhị gia đã nói gì?"
"Nội dung cụ thể ba không rõ lắm, nhưng Tống Cảnh đó, miệng năm mô bụng
một bồ dao găm. Không biết Thẩm Loan đã nghe được gì từ anh ta, bây giờ đã
hoàn toàn yên tĩnh lại, đóng cửa trong sơn trang Đông Li không ra."
Cùng hôm đó, Hạ Hoài đa lái xe đến sơn trang Đông Li.
Đáng tiếc, anh ta có đứng bên ngoài cánh cửa sắt gào khàn cả giọng cũng không
được đáp lại.
Ngay cả đặt chân vào đó cũng là một ước muốn vô vọng, càng đừng nói đến
chuyện nhìn thấy Thẩm Loan.
Nặng nề thở dài, Hạ Hoài xoay người rời đi.
Anh ta nghĩ, Quyền Hãn Đình đã đi rồi, sau này còn rất nhiều thời gian, có thể
từ từ đến, lúc này không nên vội vàng.
...
Một tuần sau, hợp đồng sang tên những thứ mà Thẩm Loan không thể nghĩ đến,
bây giờ tất cả chúng đã được sang tên cô.
Nói cách khác, bây giờ cô đã thay thế Quyền Hãn Đình trở thành chủ nhân chân
chính của tập Huy Đằng đoàn.
"Tôi còn giữ mấy bản hợp đồng sang tên, cô xem khi nào rảnh thì đến công ty
một chuyến hoàn thành nốt mấy chữ ký cuối cùng, tất nhiên nếu cô yêu cầu, tôi
cũng có thể đưa đến nơi cô muốn." Hoàng Kỳ nói chuyện đúng mực ở đầu kia
điện thoại, lời lẽ êm tai.
Thẩm Loan: "Không cần, trực tiếp đưa đến sơn trang Đông Li."
Ba giờ chiều, Hoàng Kỳ đến theo thời gian đã hẹn.
Thẩm Loan mở cửa cho ông ta, rồi sau đó ngồi ngay ngắn trong phòng khách,
lẳng lặng chờ đợi.
Rất nhanh, tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng.
Chỉ một lát sau, thân hình người đàn ông trung niên thấp bé mập mạp xuất hiện
trong tầm mắt cô.
Hoàng Kỳ đã theo Quyền Hãn Đình nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên đặt
chân vào nơi ở riêng tư của anh, bây giờ sư tử đã không còn ở đây, nhưng uy
danh dư lại cũng đủ kinh sợ.
Cho nên, Hoàng Kỳ có muốn đánh giá xung quanh, nhưng lại không dám tùy
tiện loạn nhìn lung tung.
"Ngồi đi." Thẩm Loan hất hất cằm, ý bảo sô pha đối diện.
Hoàng Kỳ nói cảm ơn, ngồi xuống, sau đó vào thẳng lý do vì sao hôm nay đến
—
Chỉ thấy ông ta lấy mất bản hợp đồng trong túi, mở hết ra, sau đó đẩy về phía
Thẩm Loan.
"Đây là chuyển nhượng vốn cổ phần... Đây là quyền sở hữu nhà và quyền sử
dụng đất..."
Thẩm Loan cầm bút, ký soạt soạt mấy cái, tất nhiên, nội dung cụ thể cô cũng
chú ý đến chứ không phải không thèm nhìn mà ký luôn.
Rất nhanh, sau khi đã ký xong, Hoàng Kỳ cáo từ ra về.
Thẩm Loan cũng không khách sáo giữ ông ta ở lại, tiễn ông ta ra cửa rồi xoay
người vào trong.
Hoàng Kỳ nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô mà quên mất khởi động xe, hai mắt
ngẩn ngơ.