Lệ Hiểu Đàm thích trẻ con, thường xuyên mua đồ cho hai người bạn nhỏ.
Có đắt, ví dụ như tặng khóa vàng và vòng tay vàng lúc đầy tháng; cũng có thứ
rẻ, gối ôm thú bông, xếp gỗ, trò chơi ghép hình, vân vân.
Bây giờ cô ta đã đứng đầu cả "Mật Đường", quản lý các cô gái trẻ tuổi dưới
trướng, ai gặp cũng phải gọi một tiếng "chị Đàm", nở mày nở mặt không giả mà
lại còn được nhận lương cố định.
Lệ Hiểu Đàm rất yêu tiền, kiếp trước hay kiếp này, không ai rõ hơn Thẩm Loan.
Cô ta rất nghiêm khắc, soi mói bản thân, có thể dùng một đồng để mua thứ gì
thì tuyệt đối sẽ không bỏ ra hai đồng, một người tiết kiệm như vậy lại thường
xuyên mua quà cho Thanh Thanh và Tán Tán.
Trong lòng Thẩm Loan nói không nên lời, những oán trách với người phụ nữ
này ở kiếp trước lại từng chút một biến mất trong thời gian ba năm.
Bây giờ, đã có thể gọi một tiếng "dì nhỏ", nhưng số lần không nhiều lắm.
"Đến đây... Bà dì kẹp lên cho Thanh Thanh, chà chà Sao lại đẹo thế này chứ,
giống cô tiên nhỏ quá đi!"
Chỉ cần là phụ nữ, dù lớn hay nhỏ đều thích đươc khen xinh đẹp.
Đừng thấy cô bé mới hai tuổi, nói còn nói lắp bắp, biểu đạt không rõ ý, nhưng
trong tim lại rất rõ ràng khái niệm "xấu" và "đẹp".
Nghe thấy vậy, gương mặt nhỏ hồng hồng cười khanh khách.
"Đẹp... Tiên, cô tiên..."
Bây giờ Lệ Hiểu Đàm ngoài ngọt vẫn là ngọt, cảm giác cuộc đời đã viên mãn
rồi.
Thẩm Loan nhìn: "Nhận quà, có phải nên nói cảm ơn không?"
Cô bé hôn Lệ Hiểu Đàm ba cái liền, rồi cất giọng nói khọng líu khọng lô: "Cua
cua (đồng âm với cảm ơn) —"
"Không cần cảm ơn! Bà dì thích mua quà cho bảo bối!"
Cô bé vỗ tay bôm bốp, hưng phấn không thôi.
Thẩm Loan đỡ trán: "..."
Lệ Hiểu Đàm nựng Thanh Thanh một lát, buông bé xuống để bé tự chơi.
Đi đến quầy bar, mở tủ lấy ra một thứ.
Thẩm Loan nhướng mày.
Tán Tán đang trốn sau lưng cô bỗng chốc ngẩng đầu, đôi mắt không khác gì
radar quét máy bay, tầm mắt lập tức dính chặt vào tay Lệ Hiểu Đàm.
Đôi mắt nóng rực, sáng chói kinh người.
Mà Lệ Hiểu Đàm lại rất vừa lòng với thành quả mà mình tạo ra, vỗ vỗ chiếc
hộp: "Loại lego chim cắt ngàn năm, mới ra, nghe nói là loại phức tạp nhất, có
tính khiêu chiến nhất trên thị trường, có muốn không? Hả?"
Cô ta cười y hệt con sói giả làm bà của cô bé quàng khăn đỏ, giọng điệu lâng
lâng, dụ dỗ trẻ con.
Tán Tán gật đầu, còn gật hai cái rất mạnh.
"Được, vậy con ôm bà dì một cái, một cái là được rồi. Ôm xong, chim cắt ngàn
năm này sẽ cho con."
Không có bất kỳ tia do dự nào, cũng không cần thời gian rối rắm, Tán Tán nghe
xong lập tức lắc đầu, lần này không phải hai cái mà lắc mãi, nhìn đã biết rất bài
xích.
Lệ Hiểu Đàm: "..."
Cô ta không thấy thất bại, chỉ có chút bất đắc dĩ, bởi vì một năm gần đây
chuyện này đã xảy ra quá nhiều lần, mà cô ta chưa thành công bao giờ.
Chị Đàm đã bị từ chối đến mức không còn biết tức giận là gì.
Thằng nhóc thối! Lúc mới chào đời ngoan như vậy, muốn ôm liền ôm, còn
không khóc không nháo, bây giờ yêu một cái cũng không cho, thật là... quá
không đáng yêu!
"Con nha! Tính tình xấu như vậy, cũng không biết giống ai."
Tán Tán chỉ lo ôm đùi, không nghe không nói, không để ý tới, không phản ứng
lại.
"Được rồi, không ép con, đừng trốn nữa, đàn ông con trai không ngầu chút
nào."
Bấy giờ Tán Tán mới buông bàn tay đang ôm đùi Thẩm Loan ra, cái miệng nhỏ
nhấp nhấp hơi căng thẳng, chắc là đã nghe hiểu câu "không đàn ông chút nào",
tức giận rồi.
Lệ Hiểu Đàm xếp hộp chim cắt ngàn năm vào ngăn tủ chuyên dụng mà ngày
thường Tán Tán hay để lego.
Tán Tán nhìn cô ta một cái, sau đó chạy tới, tất nhiên không phải về phía Lệ
Hiểu Đàm mà là về phía tủ chuyên để đồ chơi của cậu.
Bà dì: "..." Nhãi con không có lương tâm.
Kéo hộp ra, nhóc con sờ rồi lại sờ, yêu thích không buông tay.
Sau đó đột nhiên xoay người, đi về phía Lệ Hiểu Đàm, nâng tay nhỏ lên, không
nói chuyện, chỉ chớp chớp đôi mắt to, sờ sờ bàn tay người phụ nữ đang rũ
xuống.
Mềm mại, nhẹ nhàng, ấm áp.
Cậu bé đang biểu đạt lòng biết ơn.
Lệ Hiểu Đàm nháy mắt đỏ mắt, suýt nữa khóc hu hu.
Nếu...
Vậy thì Tán Tán chắc chắn là một cậu bé khỏe mạnh!