Thẩm Loan nhìn thời gian thấy vẫn còn sớm, nên không vội trở về nhà họ Tống.
Sau khi Lệ Hiểu Đàm đưa đồ cho hai đứa nhỏ, sau đó chơi cùng cô nhóc một
lát, mới bắt đầu sắp xếp công việc cho cấp dưới.
Đúng lúc này, cửa từ bên ngoài bị người ta kéo ra, một thân hình đĩnh đạc
nhanh chóng đi vào trong: "Chị Đàm, tôi về—"
Trong giây phút nhìn thấy Thẩm Loan, dưới chân anh ta cứng lại, lời nói cũng
đột nhiên im bặt.
"Cô Thẩm..."
Trầm giọng, rũ mắt, lộ ra sự cung kính từ trong xương cốt.
Theo động tác cúi đầu của anh ta, gần một nửa tai trái lộ ra trước mặt Thẩm
Loan.
Khuôn mặt cô không hề thay đổi, thần sắc vẫn như cũ, giống như đã không nhớ
chuyện một nửa bên tai của người đàn ông kia là bị cô tự tay cắt đứt: "Làm
xong chuyện rồi à?"
"Vâng." Anh ta đáp.
"Có bị thương không?"
"... Một chút thôi."
Thẩm Loan nói Lệ Hiểu Đàm gọi bác sĩ: "Dẫn cậu ta đi lên phòng chờ đi. Nếu
tình huống nghiêm trọng thì xử lý miệng vết thương giúp cậu ta trước."
Lệ Hiểu Đàm gật đầu, lấy hòm thuốc từ trong ngăn tủ đi thẳng đến lầu hai,
dường như đã làm vô số lần, sớm đã quen thuộc.
Người đàn ông nâng bước theo phía sau, im lặng không lên tiếng.
Lúc lướt qua Thẩm Loan, mùi máu tươi nhàn nhạt chui vào mũi.
"Tam Tử." Cô mở miệng.
Người đàn ông dừng bước, xoay người, mặt đối mặt với Thẩm Loan, tầm mắt
vội dời đi nơi khác, rũ mắt: "Cô Thẩm còn có phân phó gì sao?"
"Lần này vất vả cho anh rồi, lo tĩnh dưỡng một thời gian đi, tạm thời không cần
vội vàng rời khỏi Kinh Bình đâu."
"...Vâng."
Thẩm Loan xua tay: "Đi lên đi."
Sau khi Lệ Hiểu Đàm dàn xếp cho anh ta xong, xuống lầu, vừa đứng trước cửa
nhìn xung quanh, vừa gọi điện thoại thúc giục: "... Không phải tôi đã phái người
đến tiếp đón anh rồi sao? Sao lại còn chưa tới chứ? Miệng vết thương bị nhiễm
trùng, tạm thời cũng không phát sốt... Diện tích không lớn, chiều sâu cũng
không rõ nữa... Được rồi, anh hỏi tôi làm gì, tôi cũng đâu phải dân chuyên
nghiệp, sao có thể nhìn được gì? Anh nhanh chóng tới tự mình kiểm tra đi..."
Mười phút sau, bác sĩ vừa tới đã bị Lệ Hiểu Đàm túm nhấc lên lầu hai.
Thẩm Loan vẫy tay về phía con trai.
Tán Tán lập tức buông lego trong tay xuống, chạy đến ôm chân cô.
Thẩm Loan dắt tay nhỏ của cậu bé: "Chúng ta xuống dưới vận động hai vòng
được không con?"
Tán Tán gật đầu.
"Con cũng muốn..." Cô nhóc vội vàng chạy tới.
Thẩm Loan: "Được, vậy cùng đi thôi, nhưng mà không thể chạy trốn giống lần
trước đâu."
Cô nhóc nhấp môi giống như đang do dự, sau vài giây mới hạ quyết tâm gật gật
đầu, giọng nói non nớt vang lên: "Vâng~"
Mật Đường có tổng cộng ba tầng.
Tầng một và tầng hai đều ở phía bên ngoài nên người nào cũng có thể nhìn thấy.
Có một tầng hầm được Thẩm Loan cải tạo thành sân nhỏ để vận động, ngày
thường có thời gian rảnh thì dẫn hai đứa nhỏ đi rèn luyện.
Tới phía dưới, mở quạt hút ra, âm thanh không nhỏ, nhiệt độ cũng thấp.
Thẩm Loan thay áo bông cho hai nhóc, phần vải lõi được đặc chế, còn bỏ thêm
hai lớp vải chống lạnh, vừa nhẹ nhàng lại giữ ấm.
Sau khi Tán Tán thay đồ xong thì lập tức đi tìm bao cát nhỏ chuyên dụng của
cậu bé, thứ đó là do Thẩm Loan nhờ người ta dựa trên độ tuổi, cân nặng, và sức
mạnh của cậu bé để tiến hành thiết kế riêng, phải bảo đảm trong phạm vi định
lượng khoa học, vừa không gây tổn thương cho cơ thể cậu bé, vừa có thể đạt
được hiệu quả khi huấn luyện.
Còn về phần cô nhóc...
Thẩm Loan đang chuẩn bị đeo miếng đệm đầu gối và nẹp cổ tay cho bé, nhóc
đã bắt đầu xoắn đi xoắn lại, giống như trên người có con sâu đang bò.
"Mẹ..."
"Ừm, con nói đi, mẹ đang nghe đây." Giọng nói Thẩm Loan dịu dàng, ánh mắt
lại mang chút sáng tỏ.
Quả nhiên —
"Con muốn đi lên."
"Vì sao?"
"Lạnh... mệt mỏi... Không muốn..." Cái miệng nhỏ bẹp bẹp, rõ ràng là do mình
lâm trận bỏ chạy, vậy mà ngược lại còn tỏ ra ấm ức.
Thẩm Loan không cười, giọng điệu cũng dần lạnh đi: "Có phải trước khi xuống
đã nói không thể chạy trốn giống lần trước không?"
Tiếp tục bẹp miệng, còn vô cùng đáng thương mà hít hít mũi.
"Thẩm Thanh, con nói đi."
Mẹ kêu tên cô bé vậy có nghĩa đang rất tức giận, cô nhóc vẫn biết công thức
này đấy.
Lúc này, ánh mắt hơi rụt rè, đầu cũng rũ xuống theo.
Thẩm Loan lạnh giọng: "Bây giờ con trả lời mẹ đi, phải hoặc không phải."
"...Phải."
"Vậy mà bây giờ con không làm được còn muốn chạy trốn, làm sao bây giờ?"
Cô nhóc tuy rằng thông minh, nhưng dù sao cũng còn nhỏ tuổi, sao có thể sẽ tự
hỏi mấy câu hỏi phức tạp như thế được?
"Mẹ..." Tay nhỏ mũm mĩm kéo lấy bàn tay thon gọn của Thẩm Loan, bắt đầu
làm nũng.
Thẩm Loan không dao động, lại hỏi một lần nữa: "Con nói xem nên làm gì bây
giờ?"
"Con..." Khóc nức nở: "Không biết..."
"Trước kia có phải mẹ đã từng nói, con người phải giữ lời hứa, nói được thì làm
được không?"
Gật đầu.
"Nếu con đã nói thì nhất định phải làm được, cho nên không cho đi lên."
Thẩm Loan nói hai chữ "Không cho".
Hốc mắt cô nhóc đỏ lên.
"Cũng không cho khóc."
"...Hu!" Càng ấm ức hơn.
Thẩm Loan bật máy chạy bộ lên, điều chỉnh tốc độ thích hợp, sau đó bế cô nhóc
lên: "Mười lăm phút, lúc nào dừng thì con có thể đi lên."
Cô nhóc có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể dùng đôi chân ngắn nhỏ vừa bước đi
vừa thở hổn hển, nước mắt ở trong mắt nước mắt đã to như hạt đậu nhưng
không dám chảy xuống.
Hiển nhiên trong lòng đã sớm biết được sự nghiêm khắc của bà mẹ nhà mình.
Cô bé có thể không hiểu cái gì gọi là nhìn mặt đoán ý, cũng không hiểu được lí
do trong, nhưng mấy nhóc con tương đối mẫn cảm với cảm xúc và cảm giác với
người lớn.
Cô biết lúc nào mẹ không thể chọc, cũng biết khi nào có thể khóc, khi nào
không thể khóc.
Thẩm Loan: "Chú ý tư thế, hai bên đầu gối không thể đụng vào nhau, mũi chân
cũng không thể kiễng như thế!"