Ngay cả ánh mắt Tống Khải Phong cũng không khỏi dịu xuống: "Được rồi, lo
lắng của con ta đã đại khái biết được, ta sẽ phái người điều tra người tài xế kia.
Nếu sau lưng anh ta thật sự có người sai sử, dám xuống tay đối với con cháu
nhà họ Tống của ta, không cần con nói, ta cũng sẽ tự xử lý!"
"Con cảm ơn ngài." Cô nói nhỏ, ánh lệ trong mắt không rơi xuống, tựa như mưa
móc ngưng lại, lại như ngôi sao trên bầu trời đêm.
Mong manh yếu đuối, nhu nhược đáng thương.
"Thời gian không còn sớm nữa, mọi người đều đi nghỉ ngơi đi." Chung Ngọc
Hồng cúi người bế Thanh Thanh lên, nói với Thẩm Loan: "Ta thấy con và hai
đứa nhỏ ở trong bữa tiệc cũng chưa ăn cái gì, lúc vào cửa đã phân phó người
hầu hầm tổ yến, nhìn thời gian hẳn là sắp xong rồi, tí nữa trực tiếp đưa đến Tây
viện."
"... Con cảm ơn."
"Con một mình chăm hai đứa nhỏ chỉ sợ lo liệu không hết quá nhiều việc, cho
nên ta để dì Dương dọn tới trắc phòng ở Tây viện, các con một người ở phía
đông, một người ở phía tây, ra vào không ảnh hưởng lẫn nhau, ngẫu nhiên cũng
có thể giúp đỡ chăm sóc đứa nhỏ. Trước kia bà ấy đã làm dì trông trẻ, tuổi
không lớn, nhưng có kinh nghiệm, con trước dùng, nếu không thuận tay lại gửi
cô ấy trở lại phòng sau."
Suy xét chu toàn, chu đáo mọi mặt, quan trọng nhất chính là cho Thẩm Loan
không gian lựa chọn, không phải là cưỡng chế sắp xếp, yêu cầu cô phải chấp
nhận.
Đây đã không dừng lại ở săn sóc nữa, dường như đã nâng tới độ cao là sự tôn
trọng.
Thẩm Loan gật đầu đồng ý.
Trước đó có Lệ Hiểu Đàm giúp đỡ, sau khi vào ở trong nhà họ Tống cô không
có cách nào theo sát, tất cả mọi việc của hai đứa nhỏ đều rơi xuống đầu một
mình Thẩm Loan, trong khoảng thời gian ngắn còn có thể ứng phó, cứ thế mãi
chỉ sợ lòng có nhưng lực không đủ.
Lúc đầu còn tính mời một dì trong trẻ từ bên ngoài, hiện giờ bà cụ tự mình nói
ra, vậy thì quá tốt rồi.
Sự tương tác giữa hai người dừng ở trong mắt những người khác, biểu hiện
khác nhau.
Tống Khải Phong nhịn không được nhíu mày, cảm thấy Chung Ngọc Hồng quá
tốt với Thẩm Loan, nhưng nghĩ lại, đây cũng là tốt với hai đứa nhỏ, cũng chưa
nói được gì.
Cảm giác của Tống Chân và Tống Kỳ với người phụ nữ Thẩm Loan này thì
càng thêm phức tạp.
Về phần Phan Hiểu Kinh, trên mặt người phụ nữ đoan trang nhìn không ra biểu
cảm dư thừa nào, không có cảm giác tồn tại, rất dễ dàng bị xem nhẹ.
Cho nên, giữa phụ nữ và phụ nữ chung quy vẫn không giống nhau.
Có người có thể như lửa, cũng có thể như nước, thần bí hay thay đổi, ngàn mặt
khác nhau, mà có người phụ nữ lại giống như không khí, rõ ràng quanh quẩn ở
chóp mũi, gần ngay trước mắt, lại theo bản năng bị người xem nhẹ.
Thẩm Loan là người trước, Phan Hiểu Kinh là người sau.
Nhưng còn có một câu, chó cắn người sẽ không sủa!
Tống Khải Phong và Chung Ngọc Hồng trở về phòng nghỉ ngơi, Tống Chân và
Tống Kỳ cũng từng người rời đi, Thẩm Loan trên đường trở lại Tây viện bị
người gọi lại.
Cô dừng bước, xoay người: "Cô Phan còn có việc?"
"Cô hẳn nên gọi tôi một tiếng là- mợ Tống."
"Xin lỗi, tôi không gọi được." Chê cười! Cô hiện tại chính là tiểu tam của Tống
Duật, người phụ nữ xấu phải có dáng vẻ của phụ nữ xấu, dù sao cứ cố tình tìm
chết cũng không sai.
Phan Hiểu Kinh cũng không tức giận, bước tới gần, nhẹ giọng mở miệng: "Cô
sẽ không cho rằng thuyết phục ông cụ ra tay là có thể điều tra ra được gì đó
chứ?"
"Xem ra Phan tiểu thư rất tự tin."
"Ba mẹ dù sao cũng lớn tuổi rồi..." Mới có thể hồ đồ đến mức mang một mặt
hàng như vậy về nhà, còn nâng niu giống như báu vật!
Thẩm Loan nhướng mày: "Nếu tôi không hiểu sai thì cô đang mắng bọn họ
sao?"
Phan Hiểu Kinh nặng nề cười: "Nhớ kỹ lời tôi vừa nói, đừng có mà si tâm vọng
tưởng, nhớ thương đồ vật không nên nhớ thương, nếu không, cô sẽ trả một cái
giá rất lớn."
"Giá lớn gì? Lại là một vụ tai nạn xe cộ sao? Hay là thủ đoạn mới mẻ đa dạng
khác?"
Người phụ nữ cũng không để ý tới khiêu khích của Thẩm Loan, nhìn cô thật sâu
một cái, ánh mắt cuồn cuộn tia quỷ quyệt, giây tiếp theo, xoay người rời đi.
"... Hừ! Chán ghét!" Thanh Thanh bĩu môi, nhìn bóng dáng người phụ nữ đã đi
xa, cái mũi đôi mắt nhăn lại.
Giống như một con khỉ nhỏ.
Thẩm Loan sờ sờ tóc mái nhỏ trên trán bé: "Bé ngoan không thích cô ấy sao?"
"Không thích." Phối hợp với động tác lắc đầu.
"Vì sao?"
"Xấu."
Thẩm Loan nhất thời hoảng hốt, không khỏi nhớ tới lúc trước Trương Mạn bởi
vì đánh nhau với mấy chị em khác trong Mật Đường bị Lệ Hiểu Đàm mắng đến
máu chó phun đầu.
Lúc ấy cô cũng ở đó, chính mắt nhìn thấy.
Lệ Hiểu Đàm hỏi: Vì sao đánh cô ấy.
Ánh mắt Trương Mạn quật cường, đôi môi đỏ tươi hơi hơi mở ra, phun ra một
chữ: "Xấu."
Dù sao cũng là mẹ con, lời đánh giá người khác cũng không khác chút nào.
"Ừ, đúng là rất xấu."
Cô gái nhỏ hì hì cười.
Tán Tán cũng gật đầu theo.
...
Đều nói nơi nào có phụ nữ đều có giang hồ, huống chi còn là vợ chính thức và
kẻ thứ ba.
Cùng tồn tại dưới một mái nhà, không đánh một trận thì thực xin lỗi người xem.
Nhưng mà trên thực tế, Phan Hiểu Kinh và Thẩm Loan đừng nói là ra tay, ngay
cả tranh cãi ầm ĩ cũng chưa từng xảy ra.
Suốt một tuần, hai người tựa như ai cũng không quen biết ai, đụng phải ở nhà
chính, ánh mắt có thể dừng trên người đối phương, lúc gặp thoáng qua trực tiếp
làm lơ đối phương trở thành không khí.
Hình thức ở chung kỳ lạ thế nhưng cũng gió êm sóng lặng, bình an không có
việc gì.
Ngoại trừ một ngày ba bữa cơm phải tới nhà chính, đa số thời gian Thẩm Loan
đều ở Tây viện với hai đứa nhỏ.
Thím Dương quả là dì trông trẻ kinh nghiệm phong phú, tay chân lanh lẹ, còn
hiểu một ít về giáo dục sớm, mấu chốt là bà ấy rất thích sạch sẽ, mỗi ngày tắm
rửa thay quần áo, hai đứa nhỏ đều rửa tay trước khi chạm vào đồ vật cho vào
miệng.
Thẩm Loan khá vừa lòng.
Cô tựa như con cá mặn đợi ở nhà họ Tống, nhìn qua thì chỉ ăn cùng với cơm
trắng, cũng không khác với những người nghèo ăn vạ tống tiền, chỉ cần có ăn có
uống, không cần làm việc, cũng không cầu tiến tới.
Theo lý thuyết cô càng như vậy, người nào đó liền càng yên tâm.
Cũng không hiểu sao từng ngày qua đi, Thẩm Loan càng án binh bất động,
trong lòng Phan Hiểu Kinh càng bất an, thậm chí trong lòng bỗng dâng lên cảm
giác bực bội.