Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 917

"Cô Thẩm, muốn ra ngoài sao?" Chị Dương thấy cô thay quần áo, tay còn cầm

túi thì bèn hỏi.

"Vâng. Tôi đưa Thanh Thanh đến chỗ bà lão, lúc bình thường con bé sẽ không

ầm ĩ, nhưng lúc ăn cơm, tắm rửa hoặc đi ra ngoài chơi thì lại khá phiền toái, chị

phải qua nhà chính giúp một tay."

"Được, tôi đi phơi quần áo rồi sẽ qua, còn cậu Tán thì sao?" Chị ta nhìn cậu bé

Thẩm Loan đang dắt tay, đôi mắt xinh đẹp cụp xuống, hàng mi vừa dày vừa

cong.

"Chị không cần lo, tôi dẫn bé ra ngoài."

Chị Dương vội vàng đánh mắt sang chỗ khác: "Tối nay có về ăn cơm không?

Tôi bảo phòng bếp phần cơm."

"Không về."

"Vâng." Chị Dương nhìn theo bóng dáng hai mẹ con rời đi rồi quay đầu vào nhà

chính.

"Thưa bà, tôi mới đến." Vừa vào cửa đã thấy Chung Ngọc Hồng cầm bát đút

canh sữa dê cho cô bé con, chị Dương vội vàng đi lên muốn làm thay.

"Sao cô lại qua đây?" Bà lão đưa cho chị ta, cầm khăn ăn lau miệng cho cô bé,

cử chỉ tràn ngập yêu thương.

"Cô Thẩm dẫn cậu Tán ra ngoài, bảo tôi qua đây giúp ngài."

"Ra ngoài?" Ánh mắt Chung Ngọc Hồng dừng lại: "Đi đâu?"

"Tôi... Cô Thẩm không nói, tôi cũng không hỏi."

Bà ta im lặng trong giấy lát: "Có đi xe nhà không?"

"... Hình như không."

Cùng lúc đó, Thẩm Loan đang ra cửa thì nhận được điện thoại của Lệ Hiểu

Đàm —

"Đầu phố bên tay trái."

Thẩm Loan nâng bước đi về hướng đầu phố, sau đó quẹo trái, một chiếc Honda

thương vụ đập vào mắt, cô mở cửa ghế sau, ôm đứa bé vào rồi cũng khom

người vào theo.

"Sao anh lại tự mình tới đón?"

Nhị Tử ngồi ghế lái bắt đầu nổ máy: "Tôi không yên tâm."

"Cô ta sẽ không ngu ngốc đi dùng cùng một âm mưu lần hai." Tai nạn xe cộ,

một lần có thể nói là ngoài ý muốn, nhưng hai lần thì khó nói.

"Không nhất định." Nhị Tử này, luôn có tiêu chuẩn đánh giá riêng của anh ta,

hơn nữa rất khó bị thuyết phục.

Thẩm Loan cũng không tranh cãi: "Người đó đâu?"

"Nhốt lại rồi."

"Tìm được từ khi nào?"

"Tối hôm qua." Chân trước vừa mới tránh thám tử của nhà họ Tống, sau lưng đã

bị tay chân của họ bắt được.

Thẩm Loan khẽ cười: "Vẫn còn thông minh, còn trốn được một tuần."

Nghĩ lại, nếu không thông minh, Phan Hiểu Kinh cũng sẽ không đến tìm anh ta

làm chuyện này.

Xe thương vụ chạy vào đoạn đường ven sông, lên đường cao tốc trên cao, đi

khoảng hai km nữa là đến sông Trát Mã, hai năm trước các bến cảng mới được

xây dựng, kho hàng san sát, container xếp chồng cao chồng thấp.

Kinh Bình nhiều kênh đào, phần lớn đều là các bến tàu đã có chủ, nhưng bởi vì

khai phá sông Trát Mã quá khó khăn, cơ sở hạ tầng xung quang chưa hoàn

thiện, hơn nữa để kiểm soát được khí hậu mất quá nhiều chi phí nên vẫn luôn

không có người hỏi thăm.

Thẩm Loan đến Kinh Bình đúng hai tuần liền quyết định giành quyền khai thác

vùng này, mà hành vi này không khác gì "đốt lò nguội", có lẽ cuối cùng bếp

không lên lửa, còn lãng phí củi lửa.

Nhưng Thẩm Loan không để ý: "Củi, tôi có rất nhiều."

Tự nói tự nghe.

Rất nhanh, ngay bên bờ sông Trát Mã đã có thêm một bến tàu chất đầy

container, kho hàng cũng được xây lên, đường giao thông, cơ sở hạ tầng xung

quanh cũng dần dần hoàn thiện, vấn đề việc làm của thôn dân xung quanh đây

cũng được giải quyết dễ dàng.

Bên cạnh đó một công ty vận chuyển cũng được thành lập, đặt tên là "Đằng

Phi", làm việc im hơi lặng tiếng, không khoa trương, ông chủ hiếm khi lộ mặt,

thân phận rất hấp dẫn người khác.

Xe thương vụ vững vàng vào khu nhập kho hàng, cho dù Nhị Tử lộ mặt, trên

đường vào cũng phải qua các trạm kiểm soát xác định thân phận mới được cho

phép thông hành.

Đủ thấy khâu kiểm tra rất nghiêm nhưng cũng là nơi Thẩm Loan vừa lòng nhất.

"Tới rồi."

Xe ngừng trước cửa kho hàng số ba, Thẩm Loan dẫn theo con trai xuống xe

đứng yên, phải ngửa đầu lên mới có thể nhìn thấy hết cánh cổng sắt.
Bình Luận (0)
Comment