Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 918

Ầm ầm —

Cánh cửa sắt từ từ mở ra vang lên tiếng sắt va vào nhau, Nhị Tử đi trước, thuận

tay bật công tắc nguồn điện.

Thoáng chốc ánh đèn chiếu sáng, có một người đang cuộn tròn như chim sợ

cành cong trong bóng tối bắt đầu giãy giụa kịch liệt.

Đáng tiếc tay chân anh ta bị trói, miệng cũng bị bịt, trốn không thể trốn, có

miệng cũng khó mở, chỉ có thể phát ra âm thanh rên rỉ khó nghe.

Lúc nhìn thấy người đến là ai, đồng tử co mạnh, hiển nhiên đã nhận ra Thẩm

Loan.

Nhị Tử tiến lên, xé băng dính ngoài miệng anh ta xuống, động tác không nhẹ

nhàng, sức lực cũng không khống chế khiến người đàn ông kêu to, lớp da bị dán

băng dính sung đỏ tấy.

"Các người muốn làm gì?!" Anh ta hoảng sợ, trước mặt Nhị Tử cường tráng chỉ

như một con gà bệnh.

Nhưng mà, anh ta vẫn bị nhấc lên ném tới trước Thẩm Loan mặt.

"Lại gặp mặt rồi." Người phụ nữ hơi mỉm cười.

Nhưng trong mắt đối phương lại không khác gì quỷ Satan: "Xin lỗi, tôi không

cố ý lái xe đâm cô! Xin cô giơ cao đánh khẽ, tôi không dám, không dám nữa!"

Sắc mặt Thẩm Loan đột nhiên lạnh xuống: "Ai sai anh làm vậy?"

"Phụ nữ! Là một người phụ nữ! Cô ta cho tôi hai mươi nghìn, bảo tôi gây một

vụ tai nạn giao thông, giữ chân cô! Chỉ cần không cho cô đi là coi như hoàn

thành nhiệm vụ, cô ta sẽ lại cho tôi hai vạn."

"Người phụ nữ đó là ai?"

"Tôi không biết, cô ta và tôi liên lạc qua điện thoại, tôi chưa từng nhìn thấy mặt

cô ta, nhưng, nhưng giọng nói rất êm tai."

Thẩm Loan: "Ngoài điểm này ra thì sao? Cô ta còn yêu cầu nào khác không?"

"Không — không có!" Điên cuồng lắc đầu, nước mũi bắn tứ tung.

"Tôi khuyên anh hãy nghĩ kỹ trước khi nói, nếu không cái lưỡi này của anh giữ

lại cũng vô dụng."

Cả người người đàn ông run như cầy sấy: "Đừng... Tôi nói! Tôi nói hết!"

Thẩm Loan đánh mắt về phía Nhị Tử, dao trên tay anh ta thu lại, lạnh giọng

quát tháo: "Còn không nói?!"

"Người phụ nữ đó nói, tôi có thể hoặc không làm, nhưng nếu đã làm thì phải

làm dứt khoát đâm chết người, đứa, đứa trẻ thì thêm một trăm ngàn, người lớn

thì thêm hai trăm ngàn..."

Không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, nhiệt độ giảm xuống, ngay cả hơi thở

cũng như bọc thêm một lớp băng, cắt đứt mạch máu.

"Không liên quan đến tôi! Tôi không muốn giết người... Tôi, tôi cũng không

dám giết người... Giết người phải ngồi tù..."

Thẩm Loan vẫn duy trì được sự bình tĩnh đến tận giờ khiến ngay cả bản thân cô

cũng cảm thấy ngạc nhiên: "Còn liên lạc được với cô ta không?"

"Có thể! Tôi có số của cô ta —"

Thẩm Loan nhếch môi: "Rất tốt."

...

Nhà họ Tống, Đông viện.

"Thưa mợ chủ, đã nấu xong tổ yến." Người làm rất cẩn thận đẩy cửa tiến vào.

Phan Hiểu Kinh ngồi trước bàn trang điểm chuốt mi, nghe thấy vậy, không quay

đầu lại, chỉ phất phất tay: "Để đó đi, chốc nữa tôi ăn."

"Vâng." Người làm cung kính lui ra ngoài, không quên đóng cửa lại.

Trang điểm xong, Phan Hiểu Kinh nhìn bản thân trong gương, không nhịn được

giơ tay xoa xoa gò má. Làn da vẫn cứ trắng nõn trơn mềm, hai mắt xinh đẹp có

thần, hơi mỉm cười, cánh môi con lên độ cong vừa vặn, đã đoan trang lại quyến

rũ, khóe mắt càng không hề có nếp nhăn.

Cô ta đã 32.

Nhưng đã sao? Cô ta vẫn cứ trẻ đẹp. Cho dù tuổi trẻ này có được là do bao

nhiêu thuốc, cộng thêm vô số hóa chất, nhưng cô ta nguyện ý, thậm chí gần như

thành kính mà tự thưởng thức.

Đột nhiên, trong đầu hiện lên gương mặt của Thẩm Loan, trắng như tuyết, trong

mắt như có băng, rõ ràng là một con đàn bà hạ tiện nhưng lại có được thần thái

cao ngạo như vậy.

Đúng vậy, cao ngạo.

Mọi người đều cho rằng cô chỉ mặt mày lạnh nhạt, nhưng Phan Hiểu Kinh nhìn

ra được dưới lớp lạnh nhạt đó che dấu sự cao ngạo.

Cô cao ngạo cái gì?

Có phải Tống Duật bị khuất phục dưới sự cao ngạo đó không?

Phan Hiểu Kinh đi qua, bưng tổ yến lên, ngón tay thon dài trắng như tuyết bưng

chén cầm muỗm xúc một thìa cho vào miệng.

Không sao, cô ta nói với chính mình, bởi vì sự cao ngạo trên gương mặt người

phụ nữ kia sớm hay muộn sẽ bị tư tay cô ta lột xuống, sau đó xé nát thành trăm

mảnh, ném vào cống rãnh.

Đó mới là nơi thích hợp với cô ta.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Phan Hiểu Kinh nhận ra đó là tiếng chuông phát ra từ chiếc điện thoại khác của

cô ta, mà số điện thoại đó của cô ta chỉ để liên lạc vói mình tài xế kia!

"... Alo?"

"Sao bây giờ cô mới nhận điện thoại?! Cô có biết thiếu chút nữa cô đã hại chết

tôi không?"

Phan Hiểu Kinh rùng mình: "Có ý gì? Có người tìm được anh?!"

"Còn kém một chút, may mắn tôi thông minh, chạy nhanh, nếu không bây giờ

cô cứ đợi bị người ta xích ra ngoài đi!"

"Anh —"

"Tôi không muốn nói mấy câu vô nghĩa nữa, bây giờ có người đã tìm ra tôi, có

thể thuê được thám tử cỡ đó chắc chắn không phú cũng quý..."

Phan Hiểu Kinh nhớ tới Thẩm Loan cố làm ra vẻ muốn ông cụ giúp điều tra,

không ngoài dự kiến, chắc là người mà Tống Khải Phong phái đi.

"Anh muốn nói gì? Trực tiếp nói đi."

"Được! Tôi rất thích người phóng khoáng như cô! Dưới tình huống này, tôi

không thể ở lại Kinh Bình, chỉ có trốn chạy, ra nước ngoài trốn một thời gian,

vậy tôi mới an toàn, cô cũng an toàn. Nhưng chi phí..."

Phan Hiểu Kinh: "Tôi cho anh thêm năm mươi ngàn..."

"Cho ăn xin sao? Một trăm năm mươi ngàn, thiếu một cắc cũng không được,

nếu không tôi sẽ chủ động hiện thân, lôi cả cô ra ngoài, dù sao tôi không phải

chủ mưu, nhiều nhất chỉ bị ăn đòn, nghiêm trọng hơn thì ngồi tù mấy năm, ra

ngoài làm lại từ đầu, nhưng cô không giống vậy, thanh danh coi như vứt hết..."

"Câm mồm!" Phan Hiểu Kinh kiềm lại sự tức giận đang cuồn cuộn trong lồng

ngực, hít sâu: "Được, tôi chuyển khoản cho anh."

"Không được, chỉ cần tiền mặt! Tài khoản của tôi bây giờ đã bị người ta theo

dõi, cô cũng không muốn bị tra ra được nguồn gốc chứ? Tới quán trà Bạc Long

ở quảng trường Minh Nguyệt trung tâm thành phố, 2 giờ mang tiền mặt theo, tôi

ở đó chờ cô, quá giờ không chờ!"

"Alo?! Alo?! Khốn nạn!"
Bình Luận (0)
Comment