"Hiểu Kinh, muốn ra ngoài sao?" Bà lão đang chơi ngoài sân với cô bé, đúng
lúc nhìn thấy Phan Hiểu Kinh.
"Vâng, trước kia ở nước ngoài, sau khi về nước lại ở đây hơn một tuần bên, hoa
viên Cẩm Thượng đã rất lâu không có ai xử lý, nhân lúc hôm nay con rảnh nên
qua đó thu dọn chút."
Hoa viên Cẩm Thượng, là chỗ ở bên ngoài của Phan Hiểu Kinh và Tống Duật.
Chung Ngọc Hồng gật đầu: "Được, vậy con đi đi, tối có về ăn cơm không?"
"Con và bạn đã hẹn ăn cơm với nhau, không về nữa."
"Để tài xế đưa con đi..."
"Không cần đâu mẹ, con tự lái xe đi."
"Cũng đúng, chú ý an toàn."
Phan Hiểu Kinh giẫm trên giày cao gót rời đi, Chung Ngọc Hồng nhìn theo
bóng dáng cô ta đi xa, không nhịn được nói thầm: "Không ra ngoài thì thôi đi,
vừa đi cái là cả hai đều đi..."
Trung tâm thành phố, quảng trường Minh Nguyệt.
Cái gọi là quán trà Bạc Long chính là một cửa hàng nhỏ trên phố, làm ăn quạnh
quẽ, cửa hàng tồi tàn.
Cô ta kiềm chế sự chán ghét bước vào, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một người
đàn ông đội mũ không nhìn rõ mặt đang cúi đầu uống trà ngồi bàn góc trong
cùng.
Phan Hiểu Kinh đi qua: "Anh —"
Người đàn ông ngẩng đầu, lộ ra gương mặt lạnh lẽo đang cười.
"Anh không phải người tài xế kia!" Cô ta ý thức được không đúng, xoay người
bỏ chạy.
Đáng tiếc, đã muộn.
Nhìn người phụ nữ bị đánh ngất xỉu, Tam Tử móc điện thoại: "Nhị ca, người đã
lọt lưới."
"Mang đến bến tàu, kho hàng số 3."
Đôi mắt Tam Tử hưng phấn, một tay vác người lên vai, đi ra từ cửa sau, ném
vào xe.
Khói xe cuồn cuộn phóng xe đi.
...
"Những gì tôi biết tôi đã nói hết rồi, các người bảo tôi gọi điện tôi cũng gọi rồi,
khi nào mới thả tôi đi? Xin các người đừng giết tôi diệt khẩu, tôi bảo đảm hôm
nay từ đây ra ngoài, tôi không nhớ gì, một chữ cũng sẽ không nói ra ngoài...
Nếu nói, thiên lôi sẽ đánh chết tôi, không được chết tử tế!"
Người đàn ông nằm trên mặt đất, khóc mặt mũi lấm lem đầy nước mũi.
Mặt Nhị Tử vô cảm.
Thẩm Loan không nghe thấy.
Đôi mắt người đàn ông tuyệt vọng, bất ngờ bắt gặp một đôi mắt sạch sẽ như lưu
li, trong vắt thấy đáy, là sự ngây thơ đơn thuần của trẻ con, lại bởi vì không hoạt
bát nên hơi lạnh lùng và đờ đẫn.
Anh ta phủ phục dưới chân Tán Tán, bị sợ hãi bức điên rồi mới đi cầu xin một
đứa bé cái gì cũng không hiểu: "Có thể giúp chú không? Cháu cứu chú với...
Chú không muốn chết... Thật sự không muốn chết..."
Thẩm Loan nhướng mày, dùng ánh mắt ngăn Nhị Tử đang muốn tiến lên, chừa
lại không gian đủ để Tán Tán phát huy.
Chỉ thấy cậu bé đứng yên, không ầm ĩ như tầm tuổi này nên có, đối mặt với
người đàn ông đang chật vật xin tha nhưng cũng không thấy kỳ lạ, ánh mắt như
vậy chợt vừa thấy giống đứa ngốc, nhưng cẩn thận nhìn lại sẽ phát hiện ra tia
sáng kích động trong đồng tử đen nhánh, như đá quý đen sáng chói dưới ánh
trăng, ánh trăng dù có thê lương và đẹp đẽ đến đâu cũng không thể làm cho nó
trở nên trong trẻo.
Mà một đôi mắt như vậy sẽ đồng hóa các ánh sáng khác.
Hòa vào bóng tối sâu không thể dò được và lạnh không thể chạm tới.
Cất giấu dưới sự bình tĩnh đó là một linh hồn lạnh lẽo tiêu điều không ai biết, có
lẽ đơn thuần như thiên sứ, có lẽ tà ác như ma quỷ, hoặc có lẽ thần ma cùng một
thể, thiện ác hai phần?
Người đàn ông yên tĩnh, cảm nhận được sự lạnh lẽo từng chút từng chút bì lên
sống lưng, bò lên cổ, theo làn da thấm vào mạch máu, cuối cùng xâm lấn vào
thần kinh.
Sự lạnh lẽo như thủy triều dâng lên, nhấn chìm anh ta.
Thật là đáng sợ!
Người phụ nữ này, đứa bé này — thật đáng sợ!
Anh ta không biết là thần kinh đang run rẩy hay cơ thể đang run rẩy, giây tiếp
theo đột nhiên vô lực như bùn lầy, xụi lơ trên nền xi măng.
Nếu nói không lâu trước đó anh ta như con châu chấu cố gắng cứu sống bản
thân, còn bây giờ con rệp bất chấp tất cả không có mong ước.
Trong đầu người đàn ông thậm chí hiện lên một ý niệm vớ vẩn —
Sao phải giãy giụa? Cứ chết như vậy cũng không tồi.
Cho nên, anh ta từ từ nhắm mắt lại, gương mặt dữ tợn cũng dần dần bình thản,
trước mắt có biển hoa nở rộ, trong không khí thoang thoảng mùi thơm, núi non
biển cả, chim cá, sâu, tất cả đau khổ đều cách xa anh ta, mơ màng còn thấy cô
bạn cùng bàn mình từng thích...
Rõ ràng cơ thể đau khổ run rẩy, khóe miệng lại con lên quỷ dị.
"Đủ rồi, Tán Tán!" Thẩm Loan lạnh giọng bảo dừng.
Cậu bé ngẩng đầu, đôi mắt đang nhìn người đàn ông nhìn ngược mẹ, xen lẫn
chút nghi ngờ và thấp thỏm.
Thẩm Loan khẽ dịu dàng vuốt đầu cậu bé, giọng nói mềm mại: "Nước đầy sẽ
tràn, mọi việc có giới hạn, anh ta còn chưa thể chết được."
"Vâng." Cậu gật gật đầu.
Tuy không biết vì sao, nhưng cậu nguyện ý nghe lời.
"Ngoan..."
Lúc này, người đàn ông như bừng tỉnh, bỗng chốc mở hai mắt: "Tôi làm sao
vậy?! Vì sao lại biến thành như vậy?! Hoa đâu? Núi đâu? Tôi đang ở đâu..."
Khủng hoảng, kinh sợ, mê mang.
Thẩm Loan lạnh lùng mở miệng, phun ra hai chữ: "Ồn ào."
Nhị Tử lập tức tiến lên, dùng băng dính bịt kín miệng anh ta lại, đột nhiên vành
tai nhẹ động nghe thấy có tiếng động vang lên ngoài kho hàng.
Ánh mắt đột nhiên lạnh buốt: "Chắc là Tam Tử."
"Rất tốt, đã đến đông đủ rồi." Thẩm Loan ý cười nặng dần.
Phan Hiểu Kinh bị đau tỉnh, hai bên mặt nóng rát, thứ đầu tiên đập vào mắt là
một đoạn tai, nửa cái tai bị cắt đứt, nhìn ghê tởm lại xấu xí