Bảo Thẩm Loan ngồi xuống nói chuyện là Tống Khải Phong, đề nghị bảo người
làm đưa Tán Tán ra sân là Chung Ngọc Hồng, cố tình lúc này Phan Hiểu Kinh
lại lái xe xuất hiện, mang Tán Tán đi.
Hết vòng này đến vòng khác, quá nhiều sự trùng hợp làm người ta khó có thể
không nghi ngờ.
"Thông, đồng?" Trong mắt bà cụ đầy luống cuống: "Sao chúng tôi có thể làm ra
loại chuyện này?!"
Tống Khải Phong nghe vậy, mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết muỗi, đưa
vợ già ra sau bảo vệ.
Ánh mắt nhìn về phía Thẩm Loan không tốt: "Cô nói lời này là sao? Không phải
chỉ có cô quan tâm Tán Tán, đó cũng là cháu trai ruột của chúng tôi!"
"Được rồi." Chung Hồng Ngọc vỗ vỗ ay ông ta, mang theo vài phần trấn an, ý
bảo ông ta đừng tức giận: "Việc cấp bách là nghĩ cách tìm được Hiểu Kinh, bảo
đảm Tán Tán an toàn. Nhưng mà, rốt cuộc nó muốn làm cái gì?"
Bà cụ nghĩ không ra.
Bỗng nhiên, sắc mặt Thẩm Loan biến đổi, bắt lấy tay Chung Ngọc Hồng: "Đưa
tôi đến phòng ngài."
"Cái gì?" Chung Ngọc Hồng sửng sốt.
"Đưa tôi đến ---" Trong chớp mắt đó, hung ác dữ dội bùng lên trong mắt Thẩm
Loan làm bà ta sợ hết hồn hết vía.
"Bên này..."
Khi bà cụ đưa Thẩm Loan đi vào trong phòng ngủ của mình, tập trung nhìn vào,
chăn trên giường vẫn giữ nguyên trạng thái xốc lên, đâu còn bóng dáng cô bé
ngủ say?
"Thanh Thanh đâu?" Chung Ngọc Hồng ngạc nhiên thốt lên.
Ánh mắt ông cụ chạy tới chậm một bước tối lại, khóe mắt xẹt qua Thẩm Loan,
lại thấy mặt cô không cảm xúc.
"Ông ơi, không, không thấy... Không thấy Thanh Thanh... Làm sao bây giờ?"
Hoang mang lo sợ.
Tống Khải Phong lập tức gọi quản gia tới, bố trí một chuỗi mệnh lệnh, đến khi
tất cả đã được sắp xếp một chút, có thể lấy hơi lại sớm đã không thấy bóng dáng
Thẩm Loan.
Chung Ngọc Hồng cũng phát hiện, nhìn bốn phía, lại không phát hiện gì.
Bà ta gọi một người làm đến, hỏi: "Có thấy tiểu Thẩm không?"
"Cô Thẩm mới vừa ra ngoài."
...
Ngồi trên xe Tam Tử, ánh mắt Thẩm Loan đầy sát khí.
"Điều tra được chưa?"
Tam Tử nắm chặt lòng bàn tay lại, càng thêm dùng sức giữ tay lái: "Video giám
sát giao thông tạm thời chưa chuyển tới, dựa vào nhân mạch hiện giờ của chúng
ta ở Kinh Bình mất ít nhất là nửa giờ, sau khi lấy video cần phải sàng lọc và
điều tra cũng cần thời gian..."
"Một giờ, không thể lâu hơn." Đây là điểm mấu chốt của Thẩm Loan, cũng là
định nghĩa chủ quan về "an toàn" của cô với hai đứa nhỏ.
Tìm thấy trong vòng một giờ, an toàn.
Vượt qua một giờ, nguy hiểm.
Vẻ mặt Tam Tử đột nhiên run sợ, cắn chặt răng, đáp: "Vâng!"
"Mặt khác, bảo người đi tra các bệnh viện có đủ điều kiện xét nghiệm DNA, đặc
biệt là bệnh viện tư nhân mở cửa vào ban đêm."
Tam Tử nhíu mày: "Cô nghi ngờ Phan Hiểu Kinh mang hai đứa nhỏ đi làm xét
nghiệm DNA?"
"Cô ta một mực chắn chắn tôi không phải là Trương Mạn, lại biết khá rõ về độc
tính của Kali xyanua, đầu độc trong phòng năm đó rất có thể là do một tay cô ta
đạo diễn. Vốn Trương Mạn đã là người chết, bây giờ lại mang theo hai đứa nhỏ
xuất hiện ở nhà họ Tống, đối đầu với cô ta ở mọi nơi, cô ta hoài nghi quan hệ
huyết thống giữa đứa trẻ với Tống Duật cũng là chuyện đương nhiên."
"Được, tôi lập tức phái người đi."
"Nhanh lên."
Khoảng 50 phút sau khi vụ việc xảy ra.
Tam Tử nhận được một cuộc điện thoại: "Được... Tôi đã biết... Các cậu quan sát
kỹ..."
Thẩm Loan đảo mắt, lộ vẻ dò hỏi.
Sau sự nôn nóng ban đầu, bây giờ trong mắt cô chỉ có sự bình tĩnh như biển sâu,
sâu kín rét run, tối tăm không ánh sáng.
"Đã tra được, ở bệnh viện Ngũ Châu."
Thẩm Loan cười lạnh cong môi, đúng là đi kiểm tra DNA nhỉ.
Phan Hiểu Kinh, cô thiếu kiên nhẫn như vậy sao?
Vội vã tự đẩy mình vào đường chết?
Tam Tử lập tức thay đổi phương hướng, lái xe đi đến bệnh viện...